Trên đài cao kia, lão già giơ lên không gian giới chỉ trên tay, nói:
"Cũng tiện thể nói cho chư vị biết, Diệp đường chủ vừa rồi đã thế chân một vật tại phòng đấu giá của ta, giá trị thế chấp là bao nhiêu thì xin thứ cho lão hủ không tiện nhiều lời, bất quá Diệp đường chủ đã có năng lực cạnh tranh và thanh toán."
Hắn giải thích như vậy cũng là sợ làm cho người khác hiểu lầm, dù sao giá cả của vật phẩm đấu giá lần này cũng quá kinh khủng đi, nếu như không nói ra thì sẽ khiến cho nhiều người hiềm nghi.
Dương Khai nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như có điều suy nghĩ nhìn về phía Ất nhị phòng. Không gian giới chỉ trong tay lão giả kia chính là đồ vật mà Diệp Kiếm thế chấp vừa rồi. Vật kia rốt cuộc là cái gì, thế mà lại giúp cho Diệp Kiếm có lực lượng để lập tức nâng giá thêm 5 triệu, ranh giới cuối cùng của hắn là bao nhiêu đây?
Dương Khai mặc dù có mười mấy ức Khai Thiên Đan trong tay, nhưng hắn cũng không nguyện ý tùy tiện lãng phí số tiền này, nếu như có thể biết được ranh giới cuối cùng của Diệp Kiếm thì hắn sẽ có thể tranh thủ được tổn thất nhỏ nhất.
Đáng tiếc, hắn còn không biết đồ vật thế chấp của Diệp Kiếm là cái gì, thế thì làm sao biết được ranh giới cuối cùng của người ta được?
"Diệp đường chủ ra giá 40 triệu, còn vị bằng hữu nào ra giá cao hơn hay không?" Lão giả hô to.
Dương Khai hơi trầm ngâm, cẩn thận ném ra một cái giá: "40,5 triệu!"
"45 triệu!" Diệp Kiếm không chút do dự theo sát phía sau. Dương Khai giật mình.
Bà chu ̉nói: "Đệ tử và nhi tử, quả nhiên là không giống nhau, Diệp Kiếm đây là quyết tâm muốn tranh với ngươi một chuyến."
Đệ tử của Đằng Vương cần Thiên Nguyên Chính Ấn Đan, nhi tử của Diệp Kiếm cũng cần, bất quá Đằng Vương tại thời điểm hơn 30 triệu thì đã thối lui từ bỏ, thế nhưng Diệp Kiếm cho tới thời khắc này vẫn còn cắn chặt không thả, hiển nhiên là hắn cực kỳ yêu thương đứa con trai kia. Hắn cũng cho rằng chỉ cần có Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia, đứa con kia của hắn nhất định có thể tấn thăng lục phẩm, nếu không dù là phụ tử thì hắn cũng sẽ không đầu nhập nhiều tiền như vậy.
"Không thì ngươi và hắn thương nghị chia đều đi, ngươi lấy đan phương, hắn được linh đan? Ta tin tưởng hắn hẳn là sẽ không cự tuyệt." Bà chu ̉đề nghị.
Dương Khai ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Thiên Nguyên Chính Ấn Đan từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua, nếu như có linh đan thành phẩm để nghiên cứu một phen thì tỷ lệ luyện chế thành công
sẽ được gia tăng rất nhiều."
"Vậy thì không còn cách nào khác."
Nếu có linh đan nơi tay thì hi vọng luyện chế ra Thiên Nguyên Chính Ấn Đan sẽ cao hơn một chút, tuy rằng phải tiêu tốn không ít Khai Thiên Đan, nhưng hạng mục đầu tư này có lẽ là đáng giá.
"45,5 triệu!" Dương Khai lại một lần nữa tăng giá.
"50 triệu!" Thanh âm của Diệp Kiếm có hơi run rẩy, giá cả khủng bố như thế, mặc dù hắn có năng lực thanh toán, nhưng hắn cũng cảm thấy trái tim đang rỉ máu.
Sau khi ra giá, Diệp Kiếm lại nói: "Lan phu nhân, khuyển tử tuổi nhỏ vô tri, phạm phải sai lầm lớn, bây giờ đang cần gấp Thiên Nguyên Chính Ấn Đan này thì mới có hi vọng tiến thêm một bước, kính xin Lan phu nhân thành toàn ta!"
Bà chủ ngoảnh mặt làm ngơ, không có trả lời hắn.
Dù sao người tham gia cạnh tranh cũng không phải là nàng mà là Dương Khai, nàng trước đây mặc dù dùng thân phận của mình để mắng Đằng Vương một trận, thế nhưng bất quá chỉ là ra mặt thay Dương Khai mà thôi, lúc này nàng cũng lười đối đáp với đối phương.
Thấy Giáp tam phòng không phản ứng một chút nào, trái tim của Diệp Kiếm không khỏi chìm vào đáy cốc.
Quả nhiên, bên kia rất nhanh liền vang lên âm thanh tăng giá, hoàn toàn giống như trước đây, lại tăng thêm 50 vạn.
Trong Ất nhị phòng, Diệp Kiếm thần sắc thất bại, giống như đột nhiên già đi mấy chục tuổi.
Bên cạnh hắn, một tên thanh niên mày rậm mắt to cười khổ nói: "Cha, quên đi, giá tiền này. . . đã quá cao."
Diệp Kiếm siết chặt nắm đấm nói: "Không, cha còn không có thua, cha còn có thể tiếp tục!"
Thanh niên kia nói: "Không cần đâu cha, mặc dù đồ vật chúng ta thế chấp vượt xa 50 triệu, nhưng đây dù sao cũng là đồ vật của tông môn, nếu như thâm hụt quá nhiều thì khi trở về sẽ không có cách nào bàn giao, cha, dừng tay đi!"
Diệp Kiếm đau đớn nói: "Sao ta lại không biết việc này, chỉ là ngươi. . ."
Thanh niên kia đắng chát cười một tiếng: "Yên tâm đi cha, cùng lắm thì cả đời này ta sẽ không tấn thăng Khai Thiên, nói không chừng sẽ có một ngày mọi chuyện thay đổi. Cha không cần phải lãng phí nhiều tiền như vậy tại thời điểm này, việc tu hành của người và mấy vị sư thúc đều cần đại lượng tài nguyên, không cần tiêu tốn quá nhiều vì ta."
Diệp Kiếm há to miệng, trùng điệp thở dài một tiếng.
Trên đài đấu giá kia, lão già đếm ngược ba lần, trận cạnh tranh Thiên Nguyên Chính Ấn Đan và đan phương rốt cuộc có một kết thúc, lấy cái giá 50,5 triệu khủng bố để thành giao.
Sắc mặt của lão già phụ trách bán đấu giá hồng nhuận hơn không ít, giống như đã nhặt được một lợi ích to lớn.
Ngoài ra, một vòng đấu giá này cũng làm cho vô số người cảm thấy đã nghiền, bất kể là người trong đại sảnh hay là những Khai Thiên cảnh trong các gian phòng thì cũng đều chưa từng thấy quá trận cạnh tranh vừa hung tàn lại vừa chuyển biến bất ngờ như vậy.
Khi tất cả mọi người nghĩ rằng 20 triệu là cực hạn rồi thì Đằng Vương và Diệp Kiếm lại được tiếp viện, lặng yên không một tiếng động đẩy giá cả lên đến hơn 30 triệu.
Tại thời điểm hơn 30 triệu, mọi người ai ai cũng nghĩ là chấm dứt rồi, ai ngờ lại có một người hoành không giết ra, cứng cỏi đọ giá cả với Diệp Kiếm lên đến hơn 50 triệu.
Tính ra trong số những đấu giá hội to to nhỏ nhỏ khắp Tam Thiên thế giới, e rằng chỉ có thời điểm tài nguyên thượng phẩm hiện thế thì giá cả mới có thể chèn ép một vòng đấu giá này một bậc.
Hơn nữa lúc này chỉ mới đến trung đoạn của đấu giá hội, còn nửa
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất