Nửa ngày sau, trong hư không, Dương Khai ba người dừng lại, lẳng lặng chờ đợi.    

 

Phi hành bí bảo đuổi kia tốc độ thực sự quá nhanh, Lô Tuyết dốc hết toàn lực cũng chỉ tranh thủ được nửa ngày.    

 

Hoa sen to lớn cấp tốc đến gần, cùng lúc đó, trong hoa sen kia truyền đến một tiếng quát bén nhọn: "Mặc Vũ lão quỷ, lần này ta xem ngươi trốn nơi nào, hôm nay nơi đây chính là nơi chôn thây ngươi!"    

 

Dương Khai đau đầu, thầm nghĩ quả nhiên là Kình Thiên các cùng Phi Hoa phảng, bằng không cũng sẽ không hô lên như vậy, chỉ là không biết theo đến là nhà nào.    

 

Cũng may qua nửa ngày bố trí trước đó, hắn lưu lại rất nhiều Không Linh Châu trong hư không, nếu thế cục không ổn, tùy thời có thể bỏ chạy. Mà lại, mình cũng không phải là Mặc Vũ lão tổ, đối với Thượng Quan Ngọc còn là ân nhân cứu mạng, truy binh này cũng không đến    

 

mức xanh đỏ không phân a?    

 

Hắng giọng một cái, quát nói: "Tới là vị bằng hữu nào? Chúng ta cũng không phải là người Mặc Vũ môn, còn xin nhìn cho rõ ràng."    

 

Dứt lời, hoa sen kia dừng phía trước cách đó không xa, sau ngắn ngủi tĩnh mịch, từ trong hoa sen kia lóe ra hơn mười thân ảnh.    

 

Hơn mười thân ảnh kia từng người đều là Khai Thiên, trong đó có mấy trung phẩm Khai Thiên, có nam có nữ, có trẻ có già, từng người khí tức lăng lệ, từng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn người Dương Khai.    

 

Nhất là cung trang phụ nhân cầm đầu kia, cho Dương Khai cảm giác giống như Triệu Bách Xuyên!    

 

Nói một cách khác, phụ nhân này là ngũ phẩm Khai Thiên đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa có thể tấn thăng lục phẩm.    

 

"Các ngươi là người phương nào? Mặc Vũ lão quỷ đâu?" Thượng Quan Lung nhíu mày, mắt quét qua băng cứng kia, thấy nữ nhi của mình bình an vô sự, lại thành công thi triển bí thuật nàng truyền thụ cho, cuối cùng an tâm xuống. Có điều bọn người Dương Khai trông lạ mặt, không để cho nàng miễn hồ nghi. Nhất là Lô Tuyết ngũ phẩm Khai Thiên làm cho nàng nghi hoặc không hiểu. Trong Mặc Vũ môn chỉ có Mặc Vũ lão tổ ngũ phẩm Khai Thiên, nữ tử này là ai? Nếu bọn  

 

hắn không phải người Mặc Vũ môn, Ngọc Nhi sao lại rơi vào trong tay bọn họ.    

 

"Hư Không Địa Dương Khai, bái kiến phu nhân!" Dương Khai chắp tay, "Xin hỏi chư vị là Kình Thiên các hay là Phi Hoa phảng?"    

 

"Hư Không Địa?" Thượng Quan Lung nhíu mày, thế lực này nàng chưa từng nghe qua, Dương Khai một Đế Tôn cảnh đối mặt nàng ngũ phẩm Khai Thiên thế mà không kiêu ngạo không tự ti, không    

 

bởi vì thực lực cách biệt mà có điểm câu nệ. Càng khiến nàng ngạc nhiên hơn chính là dám người này lại có vẻ như là lấy Đế Tôn cảnh cầm đầu! Vô luận là nữ tử ngũ phẩm Khai Thiên, hay là nam tử tam phẩm Khai Thiên, như thể cũng chỉ là hộ vệ.    

 

Thanh niên này hẳn là có lai lịch!    

 

Nghĩ đây, sắc mặt Thượng Quan Lung không khỏi dịu đi, cứ việc chưa từng nghe nói qua Hư Không Địa, nhưng 3000 thế giới này thực sự quá lớn, nàng cũng không dám nói mình biết hết các thế lực thiên hạ, mà dám dùng chữ "Địa" đến mệnh danh, không thể nghi ngờ là nhị đẳng thế lực.    

 

Đây chính là đủ để cùng Phi Hoa phảng bình khởi bình tọa. "Bản cung Phi Hoa phảng phảng chủ Thượng Quan Lung!" Dương Khai giật mình: "Nguyên lai là Lung phu nhân!" Trước đó nhìn  

 

nàng cùng Thượng Quan Ngọc giống nhau đến mấy phần, đã từng suy đoán, giờ đã có thể khẳng định.    

 

"Ngươi nói ngươi tên Dương Khai, vậy bản cung gọi ngươi một tiếng Dương tiểu ca." Thượng Quan Lung nói khẽ, nàng biểu lộ tuy tốt, nhưng bờ môi lại như đao gọt, hơi có vẻ cay nghiệt.    

 

Dương Khai mỉm cười nói: "Phu nhân xin cứ tự nhiên."    

 

Thượng Quan Lung gật đầu nói: "Tốt để Dương tiểu ca biết, vị cô nương bên cạnh ngươi. . ."    

 

"A, suýt nữa quên mất." Dương Khai vỗ đầu một cái, đưa tay lấy Thượng Quan Ngọc đẩy tới, "Đây là lệnh ái a? Lúc ta phát hiện nàng, nàng cứ như vậy, cũng không biết nên cứu như thế nào, không dám tùy tiện xuất thủ, vốn nghĩ tự mình đưa tới Phi Hoa phảng, bây giờ đã gặp phu nhân, vậy thì dễ làm rồi."    

 

Băng cứng trôi về phía Thượng Quan Lung, một tứ nam tử phẩm Khai Thiên lập tức tiến lên tiếp lấy, sau đó thật sâu nhìn Dương Khai, mang Thượng Quan Ngọc bay trở về trên lâu thuyền.    

 

Thượng Quan Lung kinh ngạc:"Nói như thế, là ngươi cứu nữ nhi nhà ta?"    

 

Dương Khai lại cười nói: "Không dám nhận, may mắn gặp dịp thôi." "Mặc Vũ lão quỷ đâu?" Thượng Quan Lung hỏi.  

 

"Mặc Vũ môn dư nghiệt đã bị chúng ta giết, không bỏ sót tên nào, còn xin phu nhân yên tâm."    

 

Một lời ra, đám người xôn xao!    

 

Bọn hắn trong vô tận hư không này truy kích Mặc Vũ môn trọn vẹn hai năm, nhiều lần gần đắc thủ, lại bị Mặc Vũ lão tổ bỏ chạy, biết rõ lão quỷ kia khó chơi, bây giờ bỗng từ Dương Khai trong miệng biết được Mặc Vũ môn tất cả đều bị giết, không khỏi tâm tình phức tạp.    

eyJpdiI6Im1temUyaU03UFFCTnpMVVhpWVFcL0pRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ild1K3MxRVAyMlJKR1dqTnhUc2d1QkFKWkFyRlRuTGl6MzZiWkNRd2llbVVxRFVQaVU0Y0w0ekl5MEkzRFp2U1EiLCJtYWMiOiI0NDY1ZWNhYjk2ZGI5ZThlYWRhMTNkMTE3M2U5YjY0NWFlZTE3NjYwYWEyY2IwYjQzNDRlNzkzYmVlYzBkMWI5In0=
eyJpdiI6IkZWYkNRYjNIT0s2NlZSSGF1TUFkekE9PSIsInZhbHVlIjoidDJybENSRG9FS2RDK0tCaG1YUFBaZzB4MlJxUmVEMlRIbFZkRXB4NEJ0eTBsU1JWYm1rQkNxMHEwKzRlcFNnbDJ0ajFScHdmWlwvMlNMYjUrUnJyK0E4UWdScmN2N1dZV1V3Rkt5cm5nOWZRRWF6S0l0d1JHXC9GeUVaRTRXSjVxZHNBb3grRXpCNTBQckdcL2c0UDZQM1FtbFZlZVBXS2djK0tsU0JITFlWYnYzazBEZEVINFwvUW1YNjBhcHJXMmdDY28wQ1ZPc3FqNk9qSWx3WVdRQVQ4eG9kam8yK0NwZHprelhrK3FhWnJlNGoxN0swRDNWamk1aTBJSTdoQW0xaWIxZzZjZmdIZ1hzeXptYUpTemp5ZCtBTFhlXC9mV0NFZ0NXOWs2aWJpTDFtdG5oSFwvcnpJdVwvRElOcnFvT0ZsSjhjSXppdUJLbExkUk9MV1pXOHM0dHRLdGx6UGhTRFlDV0R0TFd6SE8yc0R0cz0iLCJtYWMiOiI2NzczY2M4YWU0OWQyN2IxZDIxNDIzYmM0Yzc4ZjA4YWM2NWUzYTQ0ZDRiNzE0ZjFmNWIzNzI0ZDY1MDM1MDJmIn0=

Lại xem hai vị Khai Thiên bên người Dương Khai, xác thực có năng lực chém giết Mặc Vũ lão tổ, trước đây bọn hắn đánh Mặc Vũ lão tổ thành trọng thương, bị đám người này giết cũng có thể hiểu.   

Ads
';
Advertisement