Đây... Là có chuyện gì vậy?  

             Ngây ngốc đứng đờ ra, trong mắt mọi người cũng không khỏi hiện lên vẻ mờ mịt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giống như đều không thể tin được đây là sự thật.  

             Sắp gặm được khúc xương khó nhằn nhất đến nơi rồi, sao lại nói dừng là dừng vậy?  

             Trong mắt mọi người đều là vẻ không hiểu, thậm chí đến đám người Bất Bại Kiếm Tôn, cũng đều mờ mịt, không rõ nguyên do trong đó. Tứ châu này... Lại đang giở trò quỷ gì vậy?  

             Soạt!  

             Một bóng dáng màu trắng hạ xuống, ban đầu là cung phụng của đội ngũ, lúc này đi tới trước mặt mọi người, đi thẳng đến chỗ của Bất Bại Kiếm Tôn, hơi khom người, giơ tay nói: "Bách Lý tiên sinh, còn có chư vị Kiếm Vương, mời đi bên này, người của các ngươi đến đón các ngươi!"  

             Người của chúng ta?  

             Toàn thân không khỏi run lên, sáu người nhìn nhau, vẻ khó hiểu trong mắt càng nhiều. Nhưng giờ khắc này, bọn họ đã là miếng thịt trên thớt, mặc người xử trí, còn sợ gì nữa?  

             Thế là, cũng không để ý đến bọn họ giở trò gì, sau khi Bách Lý Ngự Thiên lại phun ra mấy ngụm máu tươi, thì được các vị Kiếm Vương nâng đỡ, bước về trước, trực tiếp rời đi.  

             "Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà để bọn họ rời đi?"  

             Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng rống to đầy phẫn nộ cũng đột nhiên vang vọng khắp nơi, một bóng dáng màu xám đột nhiên bước một bước chân, ứa nước mắt đánh về phía đám người Bách Lý Ngự Thiên, một chưởng cuồng mãnh hung tợn đánh xuống đầu bọn họ: "Các sư huynh sư đệ của đều chết trong tay bọn họ, chúng ta mất nhiều công sức như vậy, mới khiến bọn chúng thành ra như vậy, dựa vào cái gì cuối cùng chỉ kém một chút, không để chúng ta kết liễu tính mạng của bọn họ, báo thù cho các huynh đệ. Bất Bại Kiếm Tôn, ngươi đi chết đi!"  

             Vút...Ầm!  

             Nhưng mà, một chưởng đầy khí thế của hắn ta còn chưa chạm đến nửa sợi lông của bất bại Kiếm Tôn, một đạo khí kình không gì sánh kịp, đã bắn ra, nháy mắt đánh vào người người kia, nhất thời thân thể bị đánh thành mảnh vụn, hóa thành một mảnh sương máu, biến mất không thấy đâu!  

             Vị lão giả tóc trắng lắc hai ngón tay vẫn đọng lại nguyên lực, khinh thường bĩu môi, nhìn về phía mọi người còn lại, lạnh lùng lên tiếng: "Không nghe thấy lời vừa rồi của lão phu à? Cao tầng tứ châu đã nhất trí quyết định, mời đám người Bất Bại Kiếm Tôn rời đi, kẻ nào trái lệnh, chết, đây chính là kết cục, hừ!"  

             Cơ thể không nhịn được run lên, mọi người thấy một màn này, đều không cam lòng cúi đầu xuống, cắn chặt môi, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ, nhưng lại giận mà không dám nói gì.  

             Bọn họ không biết, rốt cuộc đám cao tầng đó nổi điên gì, lúc đại công cáo thành, lại đưa ra quyết định như vậy, vậy thì lúc mấy ngàn vạn người lúc trước bị giết, đều chết vô ích sao?  

             Không để ý đến mấy con kiến đến vận mệnh cũng không thể tự chủ, đám người Bách Lý Ngự Thiên cứ nhìn không chớp mắt như vậy, đi thẳng về phía trước dưới sự hộ tống của lão giả kia.  

             Rất nhanh, bọn họ đã đi tới trong một khu rừng nhỏ.  

             Mà nơi đó, đám người Lăng Vân Thiên đã sớm đợi từ lâu, còn có một bóng dáng quen thuộc cũng ở trong đó, chính là Thừa Tướng Kiếm Tinh, Bách Lý Kinh Vĩ.  

             "Kinh Vĩ, rốt cuộc sao lại thế này, có thể nói cho lão phu biết không?" Nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, tuy rằng Bách Lý Ngự Thiên trọng thương, nhưng vẫn nhìn hắn ta như đấng vương giả.  

             Đồng thời, Bách Lý Kinh Vĩ cũng khom người ôm quyền, cung kính nói: "Khởi bẩm lão tổ tông, chúng ta giảng hòa, chiến tranh đã kết thúc!"  

             "Ồ thì ra là thế!"  

             Lạnh nhạt gật đầu, trong lòng Bách Lý Ngự Thiên sáng tỏ, thở dài một hơi, nhìn không chớp mắt về phía ấn thức chấn động không gian phía sau, lạnh lùng nói: "Đó là Truyền Tống Trận không gian à? Sửa thành nơi kín đáo như vậy, hơn nữa còn nhỏ như thế, sợ là một lần chỉ có thể đi được một hai người, là kiệt tác của ngươi à?"  

             "Đúng vậy, lão tổ tông, để phòng vạn nhất, Kinh Vĩ có thể đi đến hậu phương Bắc Châu bất cứ lúc nào, nên đã đặc biệt cho sửa!"  

             "Tốt lắm, chúng ta đi thôi!"  

             Sau khi đã rõ ràng mọi chuyện, Bách Lý Ngự Thiên trực tiếp đi về phía Truyền Tống Trận, những người còn lại vội vàng đuổi theo. Lăng Vân Thiên mỉm cười, tiến lên trước một bước: "Kiếm Tôn đại nhân, lần này hai bên chúng ta không phân thắng bại, hai bên đều có tổn thất, hi vọng ngày sau sẽ không nổi lên tranh chấp nữa..."  

             Không hề để ý đến lão ta, thậm chí từ đầu tới cuối đều không có liếc lão ta một cái, Bách Lý Ngự Thiên cứ yên lặng đi vào Truyền Tống Trận như vậy, ầm một tiếng, biến mất không thấy bóng người đâu.  

             Da mặt không khỏi giật giật, trên mặt Lăng Vân Thiên có chút xấu hổ.  

             "Hừ, dựa vào ngươi cũng xứng nói chuyện với lão tổ tông nhà ta, lão già đến chiến cũng không dám xuống chiến, hừ hừ!" Liếc mắt nhìn lão ta một cái, Bách Lý Ngự Vũ cười lạnh, sau đó cũng biến mất bên trong thông đạo truyền tống.  

             Kiếm Vương khác cũng bày ra vẻ mặt khinh thường, cùng đi vào truyền tống trở về, bao gồm thái tử Bách Lý Cảnh Thiên cũng vậy.  

             Bách Lý Kinh Vĩ thấy vậy, bất giác mỉm cười một tiếng, ôm quyền với Lăng Vân Thiên, lộ ra nụ cười giả tạo nói:"Lăng Tông chủ đừng để ý, tính khí của lão tổ tông và đám Kiếm Vương kia, Kinh Vĩ tại đây thay bọn họ bồi tội..."  

             "Đâu có đâu có, hi vọng Thừa Tướng đại nhân..."  

             "Đương nhiên, bổn tướng nói được thì làm được, sau này trong vòng trăm năm chúng ta đều sẽ bình an vô sự, ha ha ha... Cáo từ!" Nhếch miệng cười, Bách Lý Kinh Vĩ cũng quay đầu đi vào trong Truyền Tống Trận, biến mất không thấy.  

             Chỉ là trong khoảng khắc khi hắn ta biến mất, vẻ khinh miệt rõ ràng nơi khóe mắt của hắn ta, ai cũng có thể nhìn ra.  

             Ầm ầm ầm...  

             Mọi người đều không thấy nữa, chỉ để lại đám người Lăng Vân Thiên. Giờ phút này, sắc mặt Lăng Vân Thiên, cũng không khỏi trầm xuống.  

             Hiểu rõ không thoải mái trong lòng lão ta, Bộ Hành Vân ha ha cười, lúc này mới nịnh bợ nói: "Bất Bại Kiếm Tôn cuồng ngạo, thế gian đều biết, Lăng Tông chủ vì cơ nghiệp tứ châu mà chịu nhục, thật sự là uất ức cho ngài rồi."  

             "Tra, nhất định phải tra đến cùng cho ta!"  

             Nhưng lão ta vừa dứt lời, Lăng Vân Thiên lại bỗng dưng gầm lên giận dữ, lớn tiếng kêu: "Vì sao Bách Lý Kinh Vĩ lại có thể trực tiếp từ tiền tuyến, truyền tống đến trong lãnh địa của Bắc Châu ta, còn giấu kín được một Truyền Tống Trận như vậy? Vì sao ở trong cứ điểm của Hải Minh Tông chúng ta, hắn có thể trà trộn vào như chỗ không người? Hừ, Trác Uyên kia nói không sai, Bắc Châu chúng ta có phản đồ, hơn nữa địa vị của người này nhất định không thấp. Nếu không, làm sao có thể lặng yên không một tiếng động để lại cho Trung Châu một đường lui như vậy?"  

             Mạnh mẽ gật đầu, Bộ Hành Vân cũng giơ nắm đấm lên: "Đúng, nhất định phải tra, Lăng Tông chủ ngươi yên tâm, chuyện này giao cho ta, nhất định sẽ tra ra manh mối!"  

             Lăng Vân Thiên nhìn chăm chú lão ta một cái, khẽ gật đầu, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng oán thầm.  

             Tên phản đồ Bắc Châu này, rốt cuộc là ai đây?  

             Mặt khác, bên trong đại doanh của Bách Lý Kinh Vĩ, chỉ nghe thấy từng đợt không gian dao động vang lên,đám người Bách Lý Ngự Thiên đều xuất hiện tại nơi này, Bách Lý Kinh Vĩ là người cuối cùng đi ra.  

             Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc và bầu không khí quen thuộc, Bất Bại Kiếm Tôn và ngũ Kiếm Vương đều có chút cảm giác như đã cách một đời.  

             Cuối cùng đã trở lại, đây mới là địa giới của bọn họ, nơi có cảm giác an toàn. Sau khi đã trải qua chuyện bị mấy ngàn vạn người khủng bố vây giết, cho dù là cao thủ Kiếm Vương, cũng có cảm giác lo sợ trong lòng, mong chờ được về nhà.  

             "Kinh Vĩ Thừa Tướng, lần này thật khiến ngươi nhọc lòng rồi!"  

             Nhìn thấy Bách Lý Kinh Vĩ là người cuối cùng trở về, thái tử Bách Lý Cảnh Thiên không khỏi vội vàng bước lên phía trước, cực kì chân thành nói: "Nếu không có ngươi kịp thời xuất hiện, e là chúng ta sẽ khó khăn trở về. Chỉ là không biết Thừa Tướng đại nhân nói gì mà có thể thuyết phục được bọn họ, thoải mái thả chúng ta bình an trở về?"  

             "Rất đơn giản, bởi vì bọn họ nắm được nhược điểm của chúng ta!"  

             Bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ một tiếng, Bách Lý Kinh Vĩ lấy ra một khối ngọc giản, đưa lên nói: "Đế đô báo lại, trong mấy ngày ngắn ngủn đế quốc Kiếm Tinh chúng ta, đã có hơn một ngàn thành trì sụp đổ. Hơn nữa việc lão tổ tông bị vây đánh đến cạn kiệt sức lực, người mang trọng thương, chỉ cần bọn họ lan truyền ra ngoài, tứ Kiếm Vương lập tức rục rịch. Bây giờ chúng ta loạn trong giặc ngoài, đổ nát hoang tàn, thật sự không thể điều động chiến lực thêm được nữa, tất nhiên bọn họ yên tâm thả chúng ta ra rồi."  

             "Cái gì, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy, đến nội bộ đế quốc cũng..." Không khỏi hoảng hốt trong lòng, mọi người đều đồng loạt kêu lên.  

             Bất đắc dĩ gật đầu, vẻ mặt Bách Lý Kinh Vĩ cũng chua xót không thôi: "Đúng vậy, lần này Trác Uyên kia thật sự khiến chúng ta loạn như tổ ong, chỉ sợ phải mất vài chục năm thời gian, mới có thể khôi phục lại như trước?"  

             "Sao cơ, lại là tên họ Trác kia? Nhưng sao hắn lại khiến đế quốc chúng ta..." Đồng tử mắt không nhịn được co rụt lại, Bách Lý Cảnh Thiên và các Kiếm Vương khác đều kinh hãi.  

             Bách Lý Kinh Vĩ nhìn bọn họ một cái, cười khổ: "Các vị, lần này là Bách Lý Kinh Vĩ ta có lỗi với lão tổ tông và mọi người, hoàn toàn bại dưới tay tên tiểu tử kia về mảng tính kế rồi. Có lẽ các ngươi còn chưa biết, lần này hắn là người chèo lái tứ châu chân chính, Đại Nguyên Soái tứ châu..."  

             Nói rồi, Bách Lý Kinh Vĩ kể lại rõ ràng chi tiết chân tướng ra. Nhưng mọi người nghe xong, cả đám đều trợn tròn mắt. Bọn họ chỉ biết Trác Uyên là cao thủ thâm tàng bất lộ, đệ tử danh môn, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, không ngờ người này còn nắm giữ hướng đi của toàn bộ đại cục, đùa bỡn cao tầng ngũ châu trong lòng bàn tay.  

             Rốt cuộc người này có lai lịch gì, về võ có thể đấu lại lão tổ tông, văn địch lại Bách Lý thừa tướng, tuyệt thế võ đạo, kỳ lân chi tài, văn võ song tuyệt?  

             "Tóm lại, lần này có thể lừa được mấy lão già kia buông tay, hoàn toàn là vì tiểu tử kia đã mất tích, nếu không, chỉ sợ cho dù ta có đích thân đến biện luận với hắn, cuối cùng chịu thiệt cũng là bản thân ta. Tiểu tử này... Quả nhiên là đối thủ đáng sợ nhất của bổn tướng trong cuộc đời này!"  

             Trong mắt lóe lên vẻ kiêng kị, sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ nghiêm túc. Mọi người thấy vậy, sau khi ngây người một lát, mới thở dài một hơi, cuối cùng Bách Lý Ngự Vân nói: "Thừa Tướng đại nhân, vậy ngươi cứ yên tâm đi, tiểu tử kia đã không còn cách nào trở thành uy hiếp của ngươi nữa!"  

             "Sao lại..." Không khỏi sửng sốt, Bách Lý Kinh Vĩ nghi hoặc.  

             "Bởi vì, hắn đã táng thân trong miệng hải yêu rồi. Một người khi còn sống có giỏi đến đâu nhưng đã chết rồi thì làm được gì chứ? Ha ha ha..."  

             Cười to một tiếng, ngay sau đó Bách Lý Ngự Vân kể lại một lần chuyện bọn họ giao đấu với Trác Uyên. Mà lúc này đây, Bách Lý Kinh Vĩ nghe xong hoàn toàn trợn tròn mắt.  

             Cuối cùng, nhìn Bách Lý Cảnh Thiên đã mất một cánh tay một cái, không nhịn được hoảng hốt nói: "Con mẹ nó, tiểu tử kia là thiên địch của chúng ta sao? Bách Lý gia chúng ta từ lớn đến nhỏ, từ văn đến võ, không ngờ cả đám đều bị hắn ngược một lần, không người nào có thể thắng hắn. Nhưng cuối cùng, hắn lại cứ bị hải yêu kia giết một cách khó hiểu như vậy? Bây giờ chúng ta phải làm sao đây, thù này của chúng ta tìm ai báo đây?"  

             "Đúng vậy, đối thủ đã nhận định lại biến mất như vậy, chúng ta đi tìm ai tái chiến, chẳng lẽ đi tìm tên phế vật sao Lăng Vân Thiên kia? Bọn họ cũng xứng?"  

             Hai đấm nắm chặt lại, hoàn toàn có thể thấy được sự không cam lòng của Bách Lý Kinh Vĩ, Bách Lý Ngự Thiên cũng cau chặt mày, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ, đôi mắt đỏ đậm.  

eyJpdiI6Im9NUFM1Y0xuZFk0WVgzNE42VW1ZSFE9PSIsInZhbHVlIjoiMExiYlVUSWVzbzdUUUJmSFlpNWVvYTJvTmhnRFExV1NZSzlieklGVEdZVDNncGsxT2Nza3Z2THh4clVYcnA1Rkp3eSttbDYyT3VxN0JYU0xSWmp4VFgxVTB1S3p1NzBWcFZsak5xeGw0WkYzZ2FDWU9aTUdyOHhLSjdEMndIQ0Z2VWptTXBZdlZDbCtzSkx1bktydlhFUEJqMWdkWmp3a0pTUlorQnNXZTFJPSIsIm1hYyI6ImU0Y2QzMDc4ODI0OTkwMzEwM2QxNjliODJmNGUyNTMxOTdjZmM1YmZiNGNmZTBmNDAyY2Y0MTUzZWFlYmZlMTkifQ==
eyJpdiI6ImNiSU11WVRJVTRlQk9zRnYyMXRFYWc9PSIsInZhbHVlIjoiWVRVR0MrSWQxYkNHV1FRUWxMRXVSK1RTYmZ5a2RQS1ZXcys2YlF1ZW5MZVYxRnZhOFdvY3R2Q09CNWFsUGNhNVpJbUVcL3NUQjh3eDh2VnZTaGNUNldXZWJUNmFYYmJFVytaelZraVwvRUZJWG9TQXM1SnRjazVrVzdSUVdCXC9xXC85MHErN0k2QnJLRWFlSDQwZWRUTTIrbmRCREhJVlwvekIybHBZRGs5MVFiZG89IiwibWFjIjoiNjU5ZmVjZWM0YWQ4NGE3ZmQ0MzVlOWRmMWE4YTIxOTgxZTM1NzM5YTg4Y2YwNDQ0OTJhMGJhYThmZjJjY2Q5MSJ9

             Chợt phun ra một ngụm máu, trước mặt bỗng tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Chỉ là lúc lão ta hấp hối, trong miệng cũng là không ngừng lẩm bẩm: "Trác Uyên, mạng của tiểu tử nhà ngươi... Là của lão phu..."

Ads
';
Advertisement