Rầm rầm rầm!
Trong một đám thi thể chồng chất, một bóng dáng đột nhiên lướt qua, chính là Tông chủ của Hải Dương Tông, Bộ Hành Vân không thể nghi ngờ. Phóng tầm mắt ra nhìn, địa giới nơi phương xa vẫn nổ vang Lôi Minh, tuy rằng vẫn là khí thế mãnh liệt, nhưng so với hôm qua, đã uể oải đi không ít, hơn nữa vẫn còn dấu hiệu tiếp tục nhụt chí.
Hai mắt hơi run lên, Bộ Hành Vân hít một hơi thật sâu, không nhìn nữa, mà cẩn thận quan sát các hướng xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Rắc rác!
Đột nhiên, một tiếng đá vỡ nhỏ vang lên bên tai, hai mắt Bộ Hành Vân không khỏi sáng ngời, lập tức tìm được mục tiêu, ba chân bốn cẳng đi tới chỗi âm thanh phát ra, chợt vung tay lên đánh ra chưởng, một tiếng ầm vang lên, cả đống hoang tàn bỗng dưng nổ tung lên. Mà dưới đống phế tích này, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc chỉ còn hơi thở mong manh, chính là Tông chủ Hải Minh Tông, Lăng Vân Thiên!
Có điều vào giờ khắc này, lão ta làm gì còn khí thế của Tông chủ một tông lúc trước? Quần áo rách nát tả tơi không nói, đến tóc tai cũng bù xù, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn dính vết máu đỏ sẫm, rơi vào trạng thái hấp hối chỉ còn một hơi thở.
"Lăng Tông chủ, ngài không sao chứ? Mau ăn viên Liệu Thương Đan này, khôi phục một chút, ta sẽ lập tức đưa ngươi đến địa giới an toàn tu dưỡng!" Không khỏi kinh sợ, Bộ Hành Vân vội vàng nâng lão ta lên, bỗng dưng nhét một viên đan hoàn màu xanh bóng loáng vào trong miệng lão ta.
Ngay sau đó, Bộ Hành Vân vô cùng cẩn thận cõng lão ta trên lưng, đạp chân một cái, nhanh chóng bay đi, nháy mắt đã không thấy bóng người đâu.
Lần này, người đã đến đông đủ rồi, ha ha ha...
Soạt!
Chỉ trong một khắc thời gian, Bộ Hành Vân đã đi tới trước một túp lều trại cách Hải Minh Tông mười dặm, phía trước cảnh giới đi lại tuần tra, đều là đệ tử Hải Minh Tông thoát chết lần này, thấy lão ta đến đây, giống như sớm đã sáng tỏ tất cả, cũng không kiểm tra, vội vàng đi đến bên người lão ta, phụ giúp đỡ Lăng Vân Thiên trên lưng xuống, đi vào một túp lều ở trung tâm.
Vén màn trướng đi vào, lại thấy bên trong còn có mấy khuôn mặt quen thuộc, đang vô cùng suy yếu nằm ngửa trên một chiếc phản ghép tạm, sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng đã có ý thức, lại chính là Song Long Chí Tôn và ba vị cung phụng của Thượng Quan gia cùng người đứng đầu cao tầng các châu.
Thì ra tuy rằng lúc trước một kiếm kia của Bất Bại Kiếm Tôn uy lực to lớn, nhưng bởi vì có ba thanh thần kiếm ngăn cản, đám cao thủ lại trong họa được phúc, tuy rằng người nào cũng bị trọng thương, nhưng lại tổn hại đến tính mạng.
Giờ phút này, vừa thấy Lăng Vân Thiên cũng được cứu trở về, sắc mặt không khỏi vui vẻ, cùng kêu lên: "Lăng Tông chủ, Lăng Tông chủ..."
Cũng đặt Lăng Vân Thiên lên một tấm phản khác, cùng với từng hơi thở yếu ớt của mọi người, cuối cùng Lăng Vân Thiên nhẹ nhàng mở đôi mắt đầy mê mang, giương mắt nhìn những gương mặt quen thuộc xung quanh, lẩm bẩm nói: "Đây... Là nơi nào vậy, lão phu bị sao thế này?"
"Ha ha ha... Lăng Tông chủ bị lão quái vật kia chém đến mơ hồ rồi à? Tất cả chúng ta đều thua dưới kiếm của hắn, suýt thì đến mạng già cũng mất. May mà Bộ Tông chủ đuổi đến, kịp thời cứu từng người chúng ta trở về, nếu không, e là chúng ta đều phải chết ở đống phế tích hạ đẳng kia!"
Không khỏi mỉm cười một cái, Hắc Nhiêm chí tôn vừa giải thích, vừa tràn đầy cảm kích nhìn về phía Bộ Hành Vân đứng bên cạnh, lớn tiếng khen ngợi: "Lần này Bộ Tông chủ quả thật là ân nhân cứu mạng của chúng ta, đại ân đại đức, vô cùng cảm kích!"
Nhếch miệng cười, Bộ Hành Vân khiêm tốn xua tay, thậm chí còn có chút tự trách nói: "Nào có, chư vị khách sáo rồi, lúc đó Bộ mỗ không kịp kề vai chiến đấu cùng chư vị, thật sự hổ thẹn. Mấy cái nhấc tay này, thật sự không đáng nhắc đến!"
"Ôi chao, lúc đó nếu ngươi ở đó, e là sẽ giống với chúng ta, phải chôn sâu dưới đống phế tích, vậy thì còn ai tới cứu mấy lão gia chúng ta đây. Bộ Tông chủ, lúc đó ngươi không đến kịp đại chiến lần này, thật sự là rất đúng. Lúc trước lão phu ở tông môn cũng không hợp với ngài lắm, mong hãy bỏ qua, bỏ qua!"
"Đâu có, Hắc Nhiêm chí tôn khách sáo rồi, nói đến cùng chúng ta là một phe, bình thường chỉ là một ít chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, không đáng nhắc đến, ha ha ha..." Nhẹ nhàng xua tay, Bộ Hành Vân vô cùng rộng lượng cười cười.
Lăng Vân Thiên nghe hai người nói chuyện với nhau như vậy, cũng hoàn toàn sáng tỏ, thì ra tất cả mọi người bọn họ đều là được Bộ Hành Vân cứu ra. Thế là, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, Lăng Vân Thiên cũng muốn bày tỏ chút cảm tạ.
Soạt!
Nhưng vào lúc này, rèm cửa của lều cũng nhất thời bị vén lên, một bóng người mặc áo choàng đen, bỗng dưng xuất hiện trước mặt mọi người, lớn tiếng cười: "Ha ha ha... Chư vị đều bình an như vậy, bổn tướng thật sự vui mừng không nguôi. Lăng Tông chủ, Song Long Chí Tôn, còn có chư vị đại biểu của Đông Châu và Nam Châu, không biết thương thế của các vị có nặng hay không, bây giờ có tiện nghe một lời của tại hạ hay không?"
"Ngươi là người nào, hãy mau xưng tên ra!" Trong lòng không khỏi cả kinh, Lăng Vân Thiên hét lớn.
Nhếch miệng cười, người áo đen kia lúc này mới vén mũ ra, lộ ra gương mặt thật, nở nụ cười đểu giả: "Chư vị ngồi đây, chắc là có người đã sớm biết tại hạ, cũng có người không nhận ra. Vậy tại hạ xin tự giới thiệu tại đây, bổn tướng chính là Thừa Tướng của Đế quốc Kiếm Tinh Trung Châu, Bách Lý Kinh Vĩ!"
"Cái gì, ngươi chính là Bách Lý Kinh Vĩ?" Đồng tử mắt không khỏi co rụt lại, mọi người đều sợ hãi đến biến sắc: "Làm sao ngươi có thể đột nhiên đi đến nội địa Bắc Châu, còn xông đến cứ điểm tạm thời của Hải Minh Tông chúng ta? Người đâu, mau bắt lấy hắn!"
Vừa dứt lời, Bộ Hành Vân lập tức giơ tay, lấy chộp Bách Lý Kinh Vĩ, không ngừng hét lớn: "Ha ha ha... Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, lần này chúng ta chẳng những có thể bắt được Bách Lý Ngự Thiên trụ cột của Kiếm Tinh, còn bắt được Bách Lý Kinh Vĩ cố vấn đầu tiên của Kiếm Tinh, xem ra ngày mà Kiếm Tinh tụt dốc, sắp tới rồi!"
Đồng thời, từng tiếng sột soạt vang lên, đệ tử của Hải Minh Tông bên ngoài màn trướng cũng nối đuôi nhau đi vào, vây quanh người tự tiện xông vào trước mặt chật như nêm cối.
"Chậm đã!"
Két!
Nhưng ngay khi một chưởng kia Bộ Hành Vân sắp tới bên người hắn ta, Bách Lý Kinh Vĩ hét lớn một tiếng, một chưởng kia của lão ta cũng bỗng dưng dừng lại, nhìn chằm chằm vào người trước mặt kia, cười quỷ dị nói: "Bách Lý thừa tướng, ngươi lại có trò quỷ gì đây? Hừ hừ, tuy rằng ngươi có trí tuệ vô song, vang danh ngũ châu, nhưng bản thân cũng là thư sinh yếu đối, thực lực không ra sao cả đó!"
"Nếu đã như vậy, các ngươi cần gì phải khẩn trương?"
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười quỷ dị, Bách Lý Kinh Vĩ hơi nhún vai, nhìn chằm chằm về phía đám người Lăng Vân Thiên đang ở phía sau, nhàn nhạt nói: "Lăng Tông chủ, hôm nay một kẻ văn sĩ nhu nhược như bản tướng, không mang theo một binh một tốt nào, một người hộ vệ, đến quý địa, chính là muốn nói chuyện tử tế một lần. Nếu như không thể đồng ý, coi như ta tự chui đầu vào lưới, mặc cho người xử trí. Sao... Chẳng lẽ các ngươi có nhiều tuyệt thế cao thủ như vậy, lại còn ở trên địa bàn của mình, mà còn sợ một tên thư sinh tay trói gà không chặt như ta hay sao? Đến cơ hội để ta nói mấy câu cuối cùng, cũng không cho sao?"
Mí mắt không khỏi hơi run lên, Bộ Hành Vân quay đầu nhìn về phía Lăng Vân Thiên, trưng cầu ý kiến của lão ta.
Lăng Vân Thiên trầm ngâm một hồi, ho nhẹ vài tiếng, cũng suy yếu vẫy tay, các đệ tử Hải Minh Tông vừa xông vào, đều đồng loạt lui ra ngoài.
Bộ Hành Vân cũng oán hận xoay đầu, trở lại bên cạnh Lăng Vân Thiên, hùng hùng hổ hổ nói: "Thấy ngươi cũng chẳng giở được trò quỷ gì, hừ!"
Khóe miệng nhếch lên, Bách Lý Kinh Vĩ khẽ gật đầu, trên mặt đều là vẻ ấm áp.
"Vậy thì Bách Lý thừa tướng, bây giờ hai bên đã đánh nhau đến mức không thể thương lượng, ngài đột nhiên đến thăm nơi này của chúng ta, rốt cuộc là ý muốn thế nào đây?" Nhìn hắn ta một cái chăm chú, trầm ngâm một hồi, Lăng Vân Thiên nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Mọi người còn lại nghe được, cũng đồng loạt nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ, trong mắt toàn là vẻ kỳ dị, cũng không thân thiện.
Tên Thừa Tướng gian trá này, rốt cuộc là muốn làm gì? Cho dù là một mình hắn ta đến, đến Kiếm Vương cũng không mang theo, không phải là chịu chết sao?
Mỉm cười một cái, Bách Lý Kinh Vĩ từ chối cho ý kiến lắc đầu, nhưng rất nhanh sắc mặt lại trở nên nghiêm trang, bình tĩnh nói: "Thực không dám giấu, hôm nay bổn tướng đến đây, chỉ là muốn cứu các vị một mạng!"
"Cứu chúng ta?" Không khỏi sửng sốt, mọi người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều phá lên cười đầy khinh bỉ, Hắc Nhiêm chí tôn thì không kìm được trêu đùa: "Bách Lý thừa tướng, ngươi có lầm không vậy, bây giờ chúng ta thế như chẻ tre, sĩ khí đang cao. Vừa rồi còn có đệ tử đến truyền báo, nói là lão tổ tông của các ngươi sắp không chịu nổi nữa, chúng ta còn mấy chục triệu người đang chống đỡ kia, sắp đại công cáo thành rồi. Bây giờ ngươi lại chạy đến trước mặt chúng ta chẳng biết xấu hổ nói muốn cứu chúng ta? Hừ hừ, thật sự là chuyện cười thiên đại!"
"Đúng vậy, người ta nói Bách Lý thừa tướng mưu trí vô vong, thiên hạ hiếm thấy, không thể ngờ được hôm nay sẽ nói ra mấy lời linh tinh như thế, xem ra tin vỉa hè luôn không đúng lắm, ha ha ha..." Mấy người còn lại cũng cười nhạo nói theo.
Bật cười lắc đầu, Bách Lý Kinh Vĩ không chút phật lòng, cứ lẳng lặng đứng như vậy, nghe bọn họ cười to, đợi cho đến khi bọn họ cười xong rồi, mới khoan thai nói: "Các vị nói không sai, lần này thật là các vị thắng một bậc, Kinh Vĩ bị bại tâm phục khẩu phục, không có gì để nói. Đế quốc Kiếm Tinh chúng ta, thật là bị kế hay của các vị ép đến sắp xong đời, nhưng những lời mà bổn tướng nói lúc trước, cũng không hề giả chút nào, ngày mà Kiếm Tinh ta xong đời, chỉ sợ cũng là ngày giỗ của các vị!"
Hử!
Bỗng dưng, vẻ mặt tươi cười đều cứng đờ, sắc mặt đám người Lăng Vân Thiên dần dần âm trầm, hung tợn nhìn theo hắn ta không dời, lạnh lùng lên tiếng: "Bách Lý Kinh Vĩ, ngươi có ý gì?"
"Ha ha ha... Trước khi các vị đưa ra hạ sách này, chẳng lẽ không lo lắng hậu quả khi làm như vậy sao?"
Trong mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng đầy cơ trí, Bách Lý Kinh Vĩ mỉm cười, thản nhiên nói: "Trận này ta thừa nhận, các ngươi thắng rồi, nhưng đồng thời, các ngươi cũng thua. Các ngươi đã đánh bại đế quốc Kiếm Tinh chưa bao giờ thua trận, nhưng cái giá phải trả, lại là đồng quy vu tận. Bất luận Hải Minh Tông hay là Song Long Viện, hay là Thượng Quan gia và Mộ Dung gia, sau này đều không tồn tại nữa, bởi vì các ngươi đã bị tiêu diệt cùng với đế quốc Kiếm Tinh ta, biến mất ở trong thiên địa."
"Thúi lắm, trận chiến lần này, đế quốc Kiếm Tinh ngươi sụp đổ, liên quan gì đến chúng ta, làm sao có thể chôn cùng các ngươi?"
"Không liên quan sao? Vậy các ngươi biết, phương pháp lấy yếu thắng mạnh, là khiến cho đại quốc rộng lớn như chúng ta lập tức sụp đổ như thế nào sao?"
"Đó là đương nhiên!"
Đắc ý nhướng mày, Lăng Vân Thiên lạnh lùng cười, bình tĩnh nói: "Chỉ cần chúng ta có thể bắt Bất Bại Kiếm Tôn, Kiếm Tinh các ngươi chẳng khác nào không có trụ cột!"
"Ta đây còn có mấy ngàn vạn binh mã, và bốn Kiếm Vương trong tay, mà các ngươi lại bởi vì tiêu hao quá nhiều cùng lão tổ tông, không còn chiến lực nữa, ta vẫn có thể tiêu diệt tứ châu như thường!"
"Hừ, thật không, đến lúc đó chỉ sợ con át chủ bài trong tay ngươi, sẽ biến thành quả bom nổ chết bản thân!" Khinh thường bĩu môi, Lăng Vân Thiên tiếp tục nói: "Không có Bất Bại Kiếm Tôn chấn áp, t bốn Kiếm Vươngrong tay ngươi, còn có thể nghe theo lệnh ngươi sao?"
Lời này vừa nói ra, mọi người cũng phát ra tràng cười quái dị, vẻ lên mặt nhìn về phía hắn ta.
Cả người bỗng dưng run lên, mọi người cứng đờ, đều là vẻ ngây dại...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất