“Cha à, cha có chắc con quái vật biển trong truyền thuyết đó chính là Hải Ngao hay không?”
“Chắc chắn, theo truyền thuyết, thì nó không phải là một linh thú bình thường, vậy nó chắc chắn là quái thú rồi!”
Trên mặt biển vô cùng rộng lớn, có hai bóng người, một lớn, một nhỏ bay vụt qua, hai người đó chính là Trác Uyên và Tước Nhi. Bọn họ đang tìm kiếm khắp nơi, mặt biển bao lao bát ngát, mắt của Tước Nhi dần trở nên nhòe đi.
Mắt Trác Uyên chợt lóe lên một tia sáng, hắn trầm ngâm hồi lâu rồi lạnh lùng nói: “Hồi đó ta từng nghe nói, trên thế gian này có ba chỗ cực kì nguy hiểm, con người vào trong thì chắc chắn sẽ nhận lấy cái hết. Ba chỗ đó chính là Sườn Núi Lạc Lôi, động Thiên Niêm và núi Băng Ngọc, ba chỗ này cứ ẩn ẩn hiện hiện trên khắp đất liền, không có nơi chốn cố định. Sau này ta mới biết, ba nơi nguy hiểm này giam giữ ba thánh thú lớn mạnh nhất, Sườn núi Lạc Lôi thì giam giữ Kì lân, động Thiên Viêm thì giam giữ Long Tổ, vậy thì chỗ mà lão Phong Thiên Hải Ngao đó trú ngụ chính là núi Băng Ngọc rồi. Nhưng mà kết giới của những nơi giam giữ đó đã bị thánh thú bào mòn theo thời gian rồi, nếu như Long Tổ định cư ở Thái Thanh Tông thì có lẽ Hải Ngao sẽ định cư ở Bắc Hải này. Mà khi ta nghe tên của núi Băng Ngọc thì ta liền biết, đường đi vào kết giới đó sẽ giá lạnh vô cùng, chúng ta cứ từ từ cảm nhận, có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy nó thôi!”
Tước Nhi khẽ gật gật đầu, nàng vừa bay vừa đưa mắt quan sát khắp nơi, Trác Uyên cũng lặng yên không nói lời nào, hắn cảm nhận sự lạnh lẽo trên khắp mặt biển Bắc Hải.
Đùng đùng đùng!
Đột nhiên, chính vào lúc này, một tiếng động cực lớn vang lên phía sau lưng của hai người, âm thanh này phát ra ở nơi xa, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Cơ thể hai người Trác Uyên khẽ run lên, họ đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại nhìn, bọn họ vô cùng bất ngờ. Họ nhìn thấy giờ này khắc này, khoảng trời ở phía sau lưng họ đã biến thành một màu tím sẫm rộng lớn, những tia sấm sét cứ xuất hiện, xé toạc mặt đất, trông hệt như ngày tận thế vậy.
Mà nói đó cũng không phải là chỗ nào khác, nơi đó chính là Hải Minh Tông, nơi mà bọn họ vừa rời đi!
“Sấm sét màu tím chẻ đôi bầu trời… nhanh như vậy mà Bất Bại Kiếm Tôn đã xuất hiện rồi…” Chân mày của Trác Uyên khẽ run run, vẻ mặt của hắn bỗng nhiên trở nên trầm ngâm, sau đó thì hắn giẫm chân một cái, bay về theo đường cũ.
Tước Nhi thấy vậy thì vô cùng bất ngờ, nàng hỏi: “Cha à, cha đi đâu vậy?”
“Đi xem thử coi mẹ ngươi đã an toàn rời đi hay chưa, lỡ như nàng ấy bị bắt lại thì…” Một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt Trác Uyên, hắn nghiến răng nói: “Như vậy thì e rằng chúng ta không thể không tự mình đối đầu với lão già quái vật Bất Bại Kiếm Tôn đó rồi!”
Vừa nói xong thì Trác Uyên lại giẫm mạnh một cái, vèo, hắn lại càng đẩy nhanh tốc độ, trong phút chốc đã không còn thấy hắn đâu nữa.
“Cha à, đợi con với!”
Tước Nhi thấy vậy thì bất ngờ lên tiếng gọi thất thanh, nàng cũng nhanh chóng đuổi kịp bước chân của hắn, chạy thẳng về phía trước. Nhưng khi nàng chưa bay được bao xa thì cơ thể nàng khẽ run lên cầm cập, sau đó thì nàng bất giác đưa mắt nhìn sang xung quanh rồi lẩm bẩm nói: “Có chuyện gì vậy nhỉ, sao tự nhiên lại lạnh thế này?”
Tước Nhi nhanh chóng lấy tay xoa xoa cơ thể lạnh giá của mình, nàng lại quan sát xung quanh, gương mặt nàng tràn ngập sự nghi hoặc. Nhưng mà mặt biển vẫn bình lặng như thế, trời đẹp gió nhẹ, nhìn không ra có gì bất thường cả.
Rất lâu sau đó thì Tước Nhi mới bất lực lắc đầu: “Xem ra do ta nhầm lẫn rồi, nhưng mà Bắc Hải quả thật lạnh quá!”
Tước Nhi bật cười lắc đầu, nàng vẫy hai chùm tóc đuôi ngựa trên đầu, rồi nhanh chóng giẫm chân để đuổi theo bóng hình của Trác Uyên, trong phút chốc cũng không còn thấy nàng đâu nữa.
Nhưng mà điều nàng tuyệt đối không hề nghĩ đến là, chính vào lúc nàng rời đi, mặt biển yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện điều khác thường. Không biết vì sao, từng đợt sương mù mờ ảo lại xuất hiện nhiều như nấm sau mưa, chỉ trong thời gian nháy mắt, làn sương đó bao lấy bắc hải, mù mịt đến nổi không nhìn thấy năm ngón tay.
Từng đợt không khí lạnh cũng từ từ lan tỏa ra khắp mặt biển Bắc Hải, trong phút chốc đã tạo ra một lớp sương mù dày đặc trên mặt biển mênh mông rộng lớn ấy. Nhưng sinh vật vốn bơi lội trong biển hơn chục ngàn năm nay bỗng nhiên không còn có thể bơi lội nữa, cơ thể chúng trở nên cứng đờ như một tác phẩm điêu khắc vậy, đông cương dưới mặt biển pha lê ấy.
Từ trong làn sương mù mịt đó, có hai ánh sáng hệt như hai ngọn núi mọc lên một cách khác thường, chỉ có điều một tia sáng thì vô cùng sáng chói, tia còn lại thì có chút tối tăm.
“Phía trước có chuyện gì vậy, con người lại bắt đầu chiến tranh nữa rồi hay sao?”
Ở phía xa xa kia, những âm thanh cực lớn cứ liên tục phát ra, từ trong làn sương mù dày đặc đó, có một tiếng cười hi hi quỷ dị truyền đến: “Cái tộc đáng khinh này, đúng là không làm thì không chết mà, đến cả người đồng loại của mình mà họ cũng có thể giết nhau đến độ đất trời u ám, quỷ khóc thần sầu. Lúc trước còn hỏi lão phu xin xỏ hải quyền, bây giờ thì tự tranh chấp nội bộ rồi. Ha ha… hay lắm, rất hay luôn! Nếu như đã thế, các ngươi đều không muốn cho đối phương được sống tiếp, vậy thì lão phu sẽ giúp các ngươi, các ngươi hãy cùng nhau đến lấp đầy cái bụng này của lão phu ta đi, ha ha ha…”
Một tiếng cười độc ác vang lên, mặt biển đầy sương đó dần dần lan rộng ra sang phía của Hải Minh Tông, luồng không khí lạnh lẽo đó cũng từ từ xông đến hướng của Hải Minh Tông.
Kèm theo đó lại còn có một giọng nói ồm ồm và cực kì quỷ dị, hệt như đang kêu gọi ma quỷ dưới tầng địa ngục vậy: “Cửa lớn nhà ta đang mở, mời các ngươi ghé thăm, đến để làm điểm tâm của lão phu ta cũng hay lắm ha ha ha…”
Con quái vật thật sự, bá chủ trên biển sắp xuất hiện rồi!
Ở một diễn biến khác, trong Hải Minh Tông, Bất Bại Kiếm Tôn đang dùng một thanh Phách Thiên Kiếm trấn áp ba thanh kiếm, thể hiện sức mạnh phá vỡ trời đất của mình, khiến trong lòng tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi vô cùng, ánh mắt của họ lúc nhìn sang lão ta vô cùng e dè sợ sệt.
Mà ánh mắt của Bất Bại Kiếm Tôn lúc nhìn sang mọi người thì tràn ngập sự khinh miệt, đám cao thủ của lại của Bách Lí gia cũng ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, gương mặt họ ra vẻ châm chọc.
Thấy chưa, đây chính là sức mạnh của lão tổ tông nhà ta đó, những kẻ phàm phu tục tử tầm thường như các ngươi, sao có thể sánh bằng chứ?
Vẻ mặt của đám người Lăng Vân Thiên u ám vô cùng, bọn họ nhìn nhau một cái rồi âm thầm than vãn, vẻ mặt họ vô cùng nghiêm trọng, lúc họ đưa mắt nhìn mười người đang đứng trước mặt, trong lòng họ chỉ cảm thấy thê lương vô cùng.
Trừ mười người thanh niên đó, không tính vào, thì chỉ có mình Bách Lí Ngự Thiên đã biến thái thế này rồi, e rằng dù bọn họ có cùng nhau hợp lực lại cũng khó lòng khống chế nổi, huống hồ gì bên cạnh lão ta lại còn có thêm ngũ đại kiếm tôn nữa, bọn họ nên đánh thế nào đây?
Trong lòng Lăng Vân Thiên có chút ngập ngừng, lão ta đưa mắt quan sát xung quanh, trong lòng lão ta âm thầm oán trách.
Lúc này là lúc cần đến mưu kế của Trác tiên sinh nhất, nhưng mà Mộ Dung cô nương đi đã lâu như thế rồi, sau lại không có tin tức gì nhỉ?
“Các con của ta!”
Bách Lí Ngự Thiên như thể đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của đám người Lăng Vân Thiên, trong mắt lão ta lóe lên một tia sáng, lão ta đột nhiên hét lớn nói: “Các ngươi dạt ra cho ta, tự đi tìm chỗ chơi đi, đừng làm lão phu ta mất hứng!”
“Dạ!”
Đám người đó khi nghe thấy lời này thì cũng không lấy gì làm lạ, họ nhanh chóng chắp tay rồi giẫm chân, lùi mấy bước, tản ra chỗ khác, họ tự bay sâu vào phía bên trong môn phái.
Trong phút chốc nơi này chỉ còn sót lại mình Bất Bại Kiếm Tôn, và đám cường giả của tứ châu đang đứng ở đối diện.
Khóe mắt của Mộ Dung Liệt khẽ giật giật, đôi ta nắm lấy Phần Thiên Kiếm của hắn ta lại càng nắm chặt hơn, lão ta nhìn chằm chằm vào lão quái vật ở phía đối diện rồi nghiến răng nói: “Không hổ danh là Bất Bại Kiếm Tôn, đuổi ngũ đại kiếm vương rời đi rồi, ngươi muốn dùng sức mạnh của một người để khiêu chiến với tất cả mọi người bọn ta hay sao?”
“Sao vậy, lão phu ta không có tư cách đó hay sao?” Bách Lí Ngự Thiên liếc nhìn mọi người một cái rồi châm chọc nói.
“Đủ, dĩ nhiên là đủ rồi, khi nãy bọn ta đã được lĩnh giáo sức mạnh của Bất Bại Kiếm Tôn rồi, sao bọn ta còn dám xem thường cơ chứ?” Lăng Vân Thiên khẽ khép hờ mắt rồi cười nhạt lên tiếng nói: “Nhưng mà ngươi đuổi hết năm vị kiếm vương đi rồi, bộ không sợ lát nữa xảy ra bất trắc gì, không có ai chăm sóc cho ngươi hay sao?”
Làn da nhăn nheo của người già khẽ run lên, Bất Bại Kiếm Tôn nhìn Lăng Vân Thiên hồi lâu, như thể lão ta đang được nghe câu chuyện hài hước nhất thiên hạ này vậy, lão ta liên tiếp bật cười lớn nói: “Ha ha ha… Lăng tôn chủ à, ngươi biết nói đùa thật đó. Bất trắc hả? Ngươi cảm thấy mấy người các ngươi có thể gây ra bất trắc gì cho lão phu ta chứ?”
“Bất Bại Kiếm Tôn à, ngươi đừng có đắc ý vênh váo quá, mấy người này của bọn ta liên kết lại với nhau thì sức mạnh cũng sẽ không thua kém gì chín vị kiếm vương đâu, huống hồ gì bọn ta lại còn có ba thanh thần kiếm giúp sức nữa. Lúc đó gió thổi đổi chiều, ngươi sẽ thất bại thảm hại đó!”
Gương mặt của Mộ Dung Liệt bỗng trở nên giận dữ, hắn ta dùng tay nắm chắc thanh kiếm dài rồi chỉ thẳng sang phía lão ta, mấy người còn lại cũng tức giận vô cùng, khí tức mạnh mẽ tỏa ra khắp cơ thể họ, bay về phía lão ta, trấn áp lão ta.
Nhưng mà Bất Bại Kiếm Tôn vẫn cứ không hề để ý đến chuyện này, lão ta khẽ vẫy vẫy lưỡi kiếm của thanh Phách Thiên Kiếm, lão ta thậm chí không thèm nhìn bọn họ, lão ta ôn tồn lên tiếng nói: “Một lũ trẻ tuổi chỉ biết sủa như chó dại. Các ngươi có năng lực thế thì thử lấy ra cho lão phu ta chiêm ngưỡng tí đi, nói nhiều thế làm gì? Với lại chín vị kiếm vương kia… hứ hứ, trong mắt lão phu ta chẳng khác gì những đứa trẻ đang chơi đùa mà thôi, các ngươi lại dám lấy bọn chúng để dọa lão phu ta hả? Ha ha ha,,, đây chính là chuyện buồn cười nhất thiên hạ này.”
“Các vị, dù sao thì mục tiêu của chúng ta cũng là lão ta. Bây giờ nhân lúc bên cạnh lão ta không có ai, đây chính là một cơ hội tốt, chúng ta cùng nhau xông lên nào!” Lăng Vân Thiên thấy Bất Bại Kiếm Tôn chẳng xem bọn họ ra gì, chuyện này chính là chuyện khinh địch trong binh pháp, Lăng Vân Thiên đã nắm chắc được điểm này, lão ta khẽ nói thầm với những người còn lại” “Nhân lúc lão ta điên cuồng lên, thì lấy mạng lão ta đi, nếu như lão ta mà cẩn thận trở lại thì mới phiền phức ấy!”
Đám người đó liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng gật đầu, sau đó họ hét lớn một tiếng rồi nhanh chóng sử dụng bí kíp bị thất truyền của nhà mình, họ không nói thêm câu nào nữa, lao đầu về phía Bách Lí Ngự Thiên!
“Phần Thiên Kiếm Khí, Phần Thiên Chử Hải!”
Vèo!
Sau khi dùng thanh kiếm vẽ nửa vòng trên bầu trời, thanh kiếm màu vàng trong tay mộ dung liệt bùng cháy lên, chém về phía Bách Lí Ngự Thiên. Đột nhiên những ngọn lửa màu vàng cháy hóa thành những lưỡi đao thiêu đốt, chiến lực của nó như phá vỡ trời đất, chém về phía lão ta. Những nơi mà thanh kiếm này đi qua đều bùng cháy lên, thậm chí còn xuất hiện một vết nứt màu đen nữa.
“Xung Thiên Kiếm Kính, Khí Trùng Thương Khung!”
Vù!
Tiếp theo đó, Thượng Quan Phi Hùng cũng hét lớn một tiếng, thanh xung thiên kiếm cũng bổ thẳng về phía Bất Bại Kiếm Tôn, thanh kiếm màu đỏ hệt như sao băng bay vụt qua, khí thế hừng hực, trong phút chốc đã lao đến, không thể ngăn cản!
Trong phút chốc, ba thanh kiếm được vung ra, với ba thế võ thất truyền, khiến cho Bất Bại Kiếm Tôn lâm vào tình cảnh khốn đốn, không còn đường tiến, mà cũng chả còn đường lùi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất