"Báo...Khởi bẩm Trác tiên sinh, toàn bộ nhân mã Đông Châu đã đến Bắc Châu, xin tiên sinh ra chỉ thị."
"Báo...Khởi bẩm tiên sinh, tất cả nhân mã Nam Châu cũng đã đến Bắc Châu, xin tiên sinh ra chỉ thị."
"Báo...Khởi bẩm tiên sinh, toàn bộ nhân mã Tây Châu đã tập hợp về tiền tuyến Bắc Châu, xin tiên sinh ra chỉ thị."
Thông báo lần lượt truyền đến đại điện Tông chủ, đám người nghe thấy tất cả sắp xếp của Trác Uyên đều đã chuẩn bị xong thì đều nhìn về phía hắn, chờ xem hắn triển khai hành động tiếp theo như thế nào.
Hút!
Trác Uyên hít một hơi thật sâu, cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm trà thơm rồi chậm rãi đặt xuống, vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn bỗng hiện lên tia sáng, hắn đột ngột đứng lên, siết chặt tay rồi quát lớn: "Mệnh lệnh thứ nhất của ta là để nhân mã Tam Châu trở về đại bản doanh của từng châu trong vòng ba ngày. Mệnh lệnh thứ hai là để toàn bộ nhân mã Tam Châu chuyển đến Bắc Châu, lại mất thêm ba ngày, tổng cộng là sáu ngày, có đúng không?"
“Đúng vậy, trong một lúc chuyển nhiều người như vậy, đã tiêu tốn không ít Thánh Linh Khoáng.” Thượng Quan Phi Hùng khẽ gật đầu, thở dài một hơi.
Trác Uyên bất đắc dĩ trợn trắng mắt, không cho là chuyện gì to tát nói: "Đánh trận đương nhiên phải tốn tiền, ngài còn tiếc chút tiền này sao?"
"Ta không tiếc, chỉ là đang nghĩ...làm vậy có đáng không?"
"Ta sẽ khiến ngài thấy đáng."
Trác Uyên cười lớn, vén tay áo lên, khóe miệng hiện lên một độ cong kì dị: "Nếu hai mệnh lệnh trước đã được thi hành, vậy bây giờ ta sẽ phát ra mệnh lệnh cuối cùng, cũng là mệnh lệnh quan trọng nhất, quyết định kết thúc cuộc chiến này. Đại chiến giữa Tứ Châu và Trung Châu có thể giành chiến thắng hay không, đây là lúc quyết định.”
Đám người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng, cả người cùng bắt đầu căng thẳng.
Một mệnh lệnh có thể kết thúc tất cả? Mệnh lệnh đó là kế sách ma quỷ gì mà lại có tác dụng lớn như vậy?
Ngay cả Mộ Dung Tuyết vẫn luôn như nước với lửa với Trác Uyên lúc này cũng nín thở, yên lặng lắng nghe xem hắn rốt cuộc có chủ ý ôi thiu kinh người gì.
"Vậy thì...mệnh lệnh thứ ba của ta chính là..."
Trác Uyên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của tất cả những người có mặt, khiến bọn họ miệng lưỡi khô khốc, lúc này ánh mắt hắn mới lóe lên một tia lạnh lùng, nhấn mạnh từng chữ: "Tập hợp tất cả lực lượng chiến đấu của Tứ Châu giết chết Bách Lý Ngự Thiên, Bất Bại Kiếm Tôn của Bắc Châu!"
Cái gì?
Hít!
Đám người không khỏi chấn động, lần lượt hít vào một hơi khí lạnh, nhìn Trác Uyên với vẻ sững sờ. Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng mệnh lệnh cuối cùng của Trác Uyên lại quyết đoán đến làm người kinh sợ như vậy.
Dùng mạng sống của tất cả người Tứ Châu để đổi lấy mạng sống của người mạnh nhất Ngũ Châu, Bách Lý Ngự Thiên.
Chuyện này...chuyện này thực sự quá điên rồ!
Môi Thượng Quan Phi Hùng run lên, không thể tin được nói: "Trác... Trác Uyên, ngươi không nhầm chứ, ngươi muốn chúng ta cùng nhau giết Bách Lý Ngự Thiên? Nhưng với thực lực của lão quái vật kia, giết người không khác gì thái rau. Dù có đến hàng vạn người thì chỉ trong giây lát cũng sẽ đi đời.”
"Vậy nên ta mới tập hợp lực lượng của Tứ Châu, chuẩn bị giết lão ta."
Trong mắt Trác Uyên lóe lên tia sáng, kiên định nói: "Lão ta đúng là rất mạnh, nhưng dù mạnh đến đâu thì cũng vẫn là người, năng lượng trong cơ thể lão ta cũng là nguyên lực tu luyện mà ra. Tứ Châu ta có nhiều người như vậy, cho dù để lão ta giết lần lượt từng người một, thì tay chân cũng sẽ mềm đi, cuối cùng khi lão ta kiệt sức chúng ta sẽ lấy được đầu lão ta. Mà khoảnh khắc đầu lão ta rơi xuống, chúng ta sẽ giành chiến thắng trong trận chiến này!"
Cơ mặt đám người co giật, tất cả mọi người, bao gồm cả đệ nhất cao thủ của các Châu, đều sợ hãi trước đề nghị đáng sợ của Trác Uyên.
Ý tưởng dùng hàng vạn hàng nghìn mạng người để giết Bất Bại Kiếm Tôn bọn họ còn chưa từng nghĩ đến. Nhưng bây giờ Trác Uyên lại bảo bọn họ làm vậy, bọn họ không chỉ do dự, mà còn run rẩy.
Dường như trước mặt bọn họ đã hiện lên cảnh tượng xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông, giống như địa ngục trần gian, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mí mắt Mộ Dung Tuyết run lên, nghĩ đến cảnh tượng thê thảm đó, nàng ta nhảy dựng lên, mắng to: "Tên ma quỷ nhà ngươi, đưa ra chủ ý ôi thiu gì vậy? Dùng nhiều sinh linh vô tội như vậy để đổi lấy mạng tên yêu quái kia. Như vậy thì sẽ khiến bao nhiêu người phải chết thảm chứ! Ngươi quả nhiên là ác quỷ máu lạnh!"
"Đây là chiến tranh, không có người chết sao có thể gọi là chiến tranh?"
"Nhưng cho dù là chiến tranh, đối thủ của mỗi người đều phải ngang nhau. Mà khoảng cách giữa Bất Bại Kiếm Tôn và những tu giả bình thường lớn đến chừng nào. Ngươi để họ xông lên, đó chính là đâm đầu vào chỗ chết làm bia đỡ đạn một cách vô nghĩa!"
"Bọn họ có thể làm tiêu hao một chút Nguyên lực của Bất Bại Kiếm Tôn cũng là ý nghĩa lớn nhất rồi, chết rất đáng. Một đàn kiến tập hợp thành nhiều cũng có thể giết chết con voi. Huống chi là chiến lực của cả Tứ Châu này, chẳng lẽ lại không giết được lão ta?"
"Nhưng ngay cả khi chúng ta thực sự giết được lão ta thì có ích lợi gì? Chúng ta vì để giết một Bất Bại Kiếm Tôn mà tổn thất nhiều người đến thế, nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng được. Đối thủ của chúng ta còn có Bách Lý Kinh Vĩ và Kiếm Tinh Đế Quốc. Lúc đó chúng ta lấy cái gì để chống lại bọn họ?"
"Đúng vậy, để giết được một Bất Bại Kiếm Tôn có thể phải trả giá bằng cả một Châu, thậm chí là chiến lực của hai Châu. Vậy làm sao chúng ta có thể đối diện với đại quân của Bách Lý Kinh Vĩ và Kiếm Tinh Đế Quốc?"
Nghe thấy lời của Mộ Dung Tuyết, Lăng Vân Thiên trầm ngâm một hồi, cũng hơi gật đầu, cau mày hỏi Trác Uyên: "Chẳng lẽ Trác tiên sinh làm nhiều việc như vậy chỉ để lấy đầu của lão quái vật đó sao?"
Trong mắt Trác Uyên lóe lên một tia lạnh lẽo, khóe miệng xẹt qua một vòng cung tà ác, khẽ gật đầu: "Không sai, đúng là như vậy. Nhưng các ngươi đừng nghĩ rằng sau khi giết được Bất Bại Kiếm Tôn, vì tổn thất quá lớn mà không thể thắng được. Hoàn toàn ngược lại, giết được lão ta tương đương với việc hoàn toàn giành được chiến thắng. Cho dù là Kiếm Tinh Đế Quốc hay Bách Lý Kinh Vĩ đều sẽ lần lượt xong đời, chỉ đơn giản vậy thôi."
Mọi người nhìn hắn đầy nghi ngờ, chờ đợi hắn giải thích.
"Kiếm Tinh Đế Quốc khác với các đế quốc khác. Đế Tướng hòa thuận, thực lực cường đại, gần như không có sơ hở để phá. Mà tất cả những điều này là do Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên mang lại."
Biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, Trác Uyên bất đắc dĩ cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, bật cười thành tiếng: "Có điều, cũng chính vì vậy mà tất cả cơ sở của Kiếm Tinh Đế Quốc đều được xây dựng dựa trên Bất Bại Kiếm Tôn, sự lớn mạnh của nó vì thế cũng phụ thuộc vào lão ta. Cửu Kiếm Vương bởi vì Bất Bại Kiếm Tôn mà cam nguyện thần phục. Bách Lý Kinh Vĩ bởi vì có sự ủng hộ của Bất Bại Kiếm Tôn nên tất cả mọi người đều tôn trọng hắn ta mấy phần, đến Cửu Kiếm Vương cũng kính trọng có thừa. Nhưng đáng tiếc là sự cân bằng tuyệt đối bất khả chiến bại như vậy đã bị sự tự phụ của Bách Lý Kinh Vĩ đánh vỡ, trở thành sơ hở lớn nhất của đế quốc."
Vẻ mặt mọi người đều thay đổi, kinh ngạc nhìn Trác Uyên: "Câu này có ý gì?"
"Hắn ta quá tham lam, cũng quá nóng nảy. Hắn ta quá nóng vội, không thể chờ đợi được mà ngay tại thời điểm bản thân ở vị trí Tướng muốn hoàn thành đại thành tựu thống nhất Ngũ Châu, cho nên để đế quốc phát triển quá nhanh."
Trác Uyên thở ra một hơi, tiếp tục nói: "Để tấn công Tứ Châu cùng lúc, Bách Lý Kinh Vĩ ngoài Ngũ đại Kiếm Vương trong tộc của mình ra, còn khắp nơi lôi kéo các Kiếm Vương ở bên ngoài, như Thượng Quan Phi Vân hay Đan Thanh Sinh chẳng hạn. Điều này khiến uy thế của Đế Quốc càng trở nên hùng mạnh hơn, dù Tứ Châu hợp lực cũng khó có thể chống lại. Tuy nhiên hắn ta lại chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt. Để nhanh chóng giành được Tứ Châu, hắn ta đã đào rỗng quân lực của đế quốc, dồn tất cả để tấn công, làm cho bên trong quân lực đế quốc thiếu hụt, cũng dễ xảy ra náo loạn nhất. Vì vậy hắn ta mới hạ tử thủ với thương hội Hải Xuyên. Bởi vì thương hội này cho dù là kết nối con đường kinh doanh với bên ngoài, hay là mối quan hệ lợi ích không rõ ràng của chính nó với các chức sắc của từng Châu, đều có thể ảnh hưởng đến sự ổn định của đế quốc khi nó trống không không có ai bảo vệ.”
"Vì vậy trước khi xuất quân, thương hội này nhất định phải biến mất. Hắn ta không thể để một tập đoàn khổng lồ như vậy lưu lại đế quốc vào thời điểm mấu chốt để rồi gây ra rắc rối, khiến bọn họ phải rút lui để giữ nước, làm cho mọi kế hoạch bị thất bại. Vì vậy, Mộ Dung tiểu thư, ngươi luôn nói là ta đã hại nhiều người của Trung Châu như vậy, nhưng thật ra chẳng có liên quan gì lớn đến ta cả. Nếu muốn vu oan giá họa cũng không lo thiếu chứng cứ. Bách Lý Kinh Vĩ muốn xuất binh, nhất định phải trừ khử bọn họ, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Thậm chí chuyện này xảy ra càng muộn, sẽ càng có thêm nhiều người bị liên lụy. Ta chỉ là vật dẫn mà thôi, không phải là đao phủ thực sự."
Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nhìn hắn: "Ta chỉ nhìn bản chất của ngươi, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, vậy còn chuyện sau đó, người sau đó thì sao?"
"Được được được, ngươi trừ ma vệ đạo, chúng ta không chung đường, tạm thời không nói chuyện này nữa, chúng ta hãy nói đến chiến sự lần này đi."
Trác Uyên vội vàng xua tay, cười một tiếng, quả thực là không dễ nói lý lẽ với nữ nhân, vì vậy hắn nhìn về phía đám đại lão gia kia, nói tiếp: "Bây giờ chúng ta đã biết nguyên do vì sao lão ta mạnh như vậy rồi, cũng đã rõ mốii liên kết chặt chẽ không thể phá vỡ đó. Nếu dùng đao thật đạn thật đi đối kháng chúng ta sẽ không thể đánh bại bọn họ. Nhưng kẻ địch lại cho chúng ta một cơ hội. Bách Lý Kinh Vĩ quá tự phụ, cũng quá nóng vội, vậy mà lại ném cơ sở lập thế, lão tổ tông Bất Bại Kiếm Tôn vào trong lòng trận chiến. Mà Bất Bại Kiếm Tôn cũng là một kẻ tự phụ. Lão ta cho rằng bản thân là thiên hạ vô địch, nơi nào cũng dám xông đến. Cứ như vậy, chúng ta đã có cơ hội rồi."
"Mặc dù Bất Bại Kiếm Tôn thực sự rất nguy hiểm. Lão ta vừa đến Bắc Châu đã dọa tất cả chúng ta sợ hãi không dám làm gì. Nhưng cũng tương tự, lão ta tiến vào nội địa của kẻ địch cũng rất nguy hiểm. Bởi vì lão ta không biết chúng ta sẽ dốc hết sức để giết lão ta, hahaha... Về nỗi lo sau khi giết lão ta phải chịu tổn thất quá lớn, không thể chiến đấu tiếp nữa, ta dám đảm bảo, tiểu tử Bách Lý Kinh Vĩ kia còn lo lắng hơn chúng ta. Mọi người thử nghĩ xem, vì sao Bất Bại Kiếm Tôn tiến sâu vào lòng địch, người đi theo đều là Kiếm Vương trong tộc, mà không có một ngoại tộc nào?"
Đám người nhíu mày suy nghĩ, thật lâu sau u Dương Lăng Thiên mới khẽ nói: "Bởi vì...không tin tưởng?"
"Không sai, u Dương tiền bối nói rất đúng. Đừng thấy Bách Lý Kinh Vĩ và Bách Lý Ngự Thiên khá tự phụ, nhưng thật ra bọn họ có thể coi là thận trọng. Những người bên cạnh lão tổ tông không được có suy nghĩ không an phận. Không cùng một tộc, rất dễ sinh ra dị tâm. Bách Lý Kinh Vĩ cũng rất đa nghi, hắn ta vốn không tin tưởng Kiếm Vương ngoại tộc, không dám để bọn họ đơn độc đi làm nhiệm vụ với Bách Lý Ngự Thiên. Hắn ta sợ cái gì, chính là phản bội. Sợ người Tứ Châu đi cùng sẽ làm hại Bách Lý Ngự Thiên."
Ánh mắt Trác Uyên lóe lên, giống như đã nhìn ra mấu chốt của vấn đề: "Vì vậy, những người hỗ trợ và bảo vệ bên cạnh Bách Lý Ngự Thiên đều là Kiếm Vương của tộc Bách Lý. Mà những người dẫn đầu bao vây tấn công Tứ Châu lại là Tứ Đại Kiếm Vương ngoại tộc. Trong mắt Bách Lý Kinh Vĩ bộ phận nào là quan trong nhất, chúng ta vừa nhìn đã rõ. Hắn ta không sợ Kiếm Vương tạo phản, cũng không sợ Đế Quốc thất thủ, mà chỉ sợ lão tổ tông bị hại chết. Nhưng dù là như vậy, hắn ta vẫn để Bách Lý Ngự Thiên đến đây, quả thực là vừa tự phụ lại vừa thận trọng."
"Mà thực tế cũng là như vậy. Dù chúng ta có đánh tan bất kỳ đội quân nào ở Trung Châu cũng không phải vấn đề lớn, không thể làm lay động Kiến Tinh Đế Quốc. Nhưng nếu Bất Bại Kiếm Tôn chết rồi, thì hậu quả sẽ là gì? Nếu không có sự chấn giữ của vị cường giả này, vậy thì Cửu Đại Kiếm Vương người nào cũng đáng sợ sẽ còn nghe lời Bách Lý Kinh Vĩ sao? Đặc biệt là Tứ Đại Kiếm Vương khác họ, cuối cùng cũng không phải chịu ràng buộc nữa sẽ còn tuân theo mệnh lệnh của Kiếm Tinh sao? Lúc đó, không cần chúng ta phải đánh với Trung Châu, tự nó cũng sẽ bị chia năm xẻ bảy. Một Đại Đế Quốc lập tức sẽ sụp đổ. Cứ nghĩa như vậy, cho dù chúng ta hi sinh sinh mệnh hai Châu lại có thể tiêu diệt Bất Bại Kiếm Tôn của Kiếm Tinh Đế Quốc Trung Châu, không phải là rất đáng sao?”
Nghe đến đây, tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ, trong lòng lập tức dao động.
Đúng vậy, sau khi trận chiến này đánh xuống, tổn thất dù lớn đến đâu cũng không sao cả, có thể đổi lấy hòa bình cho hậu thế, một lần vất vả an nhàn cả đời, tại sao lại không làm?
Trác Uyên lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, âm u nói: "Ta chỉ biết rằng lần này, trong ván cờ của Bách Lý Kinh Vĩ, ta chiếu tướng chắc rồi..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất