Hai tay già nua bất giác run lên nhè nhẹ, Đan Thanh Sinh bỗng nhiên nghe được tin tức này, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng chợt nhếch lên độ cong lạnh nhạt đầy khó hiểu, ánh mắt chợt lóe sáng, lại nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy, thống soái lần này của đối phương, là Cổ Liệt Uyên sao?"  

             "Đúng vậy, hoặc hẳn là Trác Uyên mới đúng, ha ha ha..." Chậm rãi hướng tựa lưng ra sau ghế, Bách Lý Kinh Vĩ không khỏi thở dài một hơi, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn.  

             Nhếch miệng cười, Đan Thanh Sinh bất giác khẽ thở dài: "Thật sự là khó có thể tưởng tượng, không ngờ hắn lại thật sự còn sống, lần này còn lại trở thành đối thủ của chúng ta. Xem ra lúc trước ngài vẫn luôn muốn trừ khử tính mạng tiểu tử đó, bây giờ Thừa Tướng đại nhân đã biết được hắn nắm trong tay binh quyền tứ châu, ngược lại có vẻ thích thú!"  

             "Đúng vậy, lúc trước muốn triệt để diệt trừ hắn, là vì hắn nguy hiểm. Sau đó thật sự nhìn hắn chết ngay trước mặt, trong lòng bổn tướng cũng có chút lạc lõng, cũng có chút tiếc nuối. Một đối thủ tốt như vậy, chỉ sợ đời này cũng chỉ gặp được lúc đó, không thể công bằng công chính so tài một phen, thật sự là chuyện tiếc nuối nhất trong đời. Có điều rất nhanh, ta lại biết được hắn vẫn chưa bỏ mạng, tuy rằng trong lòng có chút không cam lòng, nhưng nhiều hơn hết lại là chờ mong và hưng phấn. Không ngờ rằng nhanh như vậy, chúng ta lại sắp giao thủ, hơn nữa lúc này đây, là công bằng thật sự. Kiếm Tinh đối với tứ châu, ngoại trừ cao thủ cá biệt, về cơ bản thực lực tương đương, bây giờ trận thức đã bày ra, chỉ còn xem hai người chúng ta tự ra chiêu thôi, ha ha ha..."  

             "Có điều thật hiển nhiên, nhìn thế cục trước mắt, ưu thế của Thừa Tướng đại nhân không chỉ mạnh hơn đối phương một bậc. Thậm chí chỉ cần hai ba bước nữa thôi, đại nhân có thể là Tướng quân rồi. Mà e là hắn còn phải tiến hành thêm rất nhiều bước nữa, mới có thể tạm thời đuổi kịp ván cờ của đại nhân. Trận chiến này, từ khi mới bắt đầu, thắng bại giống như đã quyết định, hắn muốn xoay chuyển càn khôn trong khoảng thời gian ngắn, có chút khó khăn đó!" Khẽ liếc mắt nhìn hắn ta một cái, Đan Thanh Sinh không khỏi khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói.  

             Nhếch miệng cười, Bách Lý Kinh Vĩ từ chối cho ý kiến: "Thế gian vốn không có công bằng tuyệt đối, bây giờ mặc dù thế cục là ưu thế lớn của ta, nhưng quân cờ hai bên cũng không khác biệt lắm. Ta có một nghìn, hắn cũng có tám trăm, có chuyển nguy thành an được hay không, thì phải xem bản lĩnh của hắn rồi. Ha ha ha... Đúng rồi, Trảm Long Kiếm Vương, ngươi cảm thấy lần này giữa hai chúng ta ai sẽ thắng?"  

             "Sao Thừa Tướng đại nhân lại  nói lời ấy? Dù nói thế nào, bây giờ ta đang lãnh binh tấn công Bắc Châu, chẳng lẽ lão phu không muốn thắng sao?" Mày bất giác run lên, Đan Thanh Sinh giống như có thâm ý nhìn hắn ta một cái.  

             Mỉm cười một cái, Bách Lý Kinh Vĩ  nhìn lão ta một cái chăm chú, lại bỗng dưng cười lớn một tiếng, chậm rãi vẫy tay, trong mắt chợt lóe ánh sáng, lạnh nhạt nói: "Trảm Long Kiếm Vương không nên nghĩ quá nhiều, chẳng qua bổn tướng chỉ muốn ngài cho ý kiến một chút, nhận được ý khẳng định trong đó mà thôi. Dù sao lần trước tiểu tử kia có thể giả chết đào thoát ngay dưới mí mắt của bổn tướng và Trảm Long Kiếm Vương thật sự là giảo quyệt. Đây cũng là một lần thất bại khó quên nhất trong đời bổn tướng, aizz, đều đã bức hắn đến mức gần chết rồi, sao lại để hắn chạy thoát?"  

             Nói tới đây, Bách Lý Kinh Vĩ không nói nữa, chỉ là vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía Đan Thanh Sinh. Nhưng ở trong mắt Đan Thanh Sinh, vẻ tươi cười đó lại vô cùng lãnh lẽo, khốc liệt.  

             Tuy rằng trong câu nói của Bách Lý Kinh Vĩ này không có ý chỉ trích gì, nhưng thật rõ ràng, hắn ta đang nói bóng nói gió, hắn ta đã hoài nghi lúc đó Trác Uyên còn sống, chính là Đan Thanh Sinh ra tay giở trò trong đó, nên đã mượn cơ hội này để dò xét lão ta!  

             Đôi mắt già nua không khỏi hơi híp lại, Đan Thanh Sinh trầm mặc không nói, âm thầm cân nhắc. Mà Bách Lý Kinh Vĩ cứ lẳng lặng nhìn lão ta như vậy, vẻ tươi cười nơi khóe miệng cũng càng ngày càng quỷ dị.  

             "Báo!"  

             Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên truyền đến từ bên ngoài, ngay sau đó một tên lính liên lạc vội vàng xông vào, nhìn thấy hai người thì quỳ một gối xuống, tay nâng ba cuốn ngọc giản, đánh vỡ khoảng tĩnh mịch trầm mặc này: "Khởi bẩm Thừa Tướng đại nhân, Kiếm Vương đại nhân, chiến trường ba châu đồng thời gửi ngọc giản đến, toàn bộ binh mã ở ba châu Đông, Tây, Nam biến mất ở trên tuyến biên cảnh, không rõ tung tích, mong Thừa Tướng đại nhân ra lệnh!"  

             Bách Lý Kinh Vĩ vẫn nhìn chằm chằm vào Đan Thanh Sinh không tha, hoàn toàn không nhìn tên lính liên lạc một cái, khóe miệng không khỏi nhếch lên, bật cười nói: "Ba châu cùng nhau hành động, xem ra là tiểu tử kia ra chiêu rồi. Trảm Long Kiếm Vương, ngài thấy sao về thế cục này?"  

             "Binh mã ba châu đồng thời biến mất ở biên cảnh, đồng nghĩa nhường tấm bình phong che chắn ở biên cảnh cho quân ta. Chúng ta có thể tiến quân thần tốc, thận trọng, một lần tóm lấy ba châu,nắm trong tầm tay!"  

             Chậm rãi bưng ly rượu trên bàn lên khẽ nhấp, Đan Thanh Sinh trầm ngâm một chút, nhàn nhạt lên tiếng: "Chẳng qua, cách làm tự chui đầu vào rọ như thế, thật sự là không theo lẽ thường. Một khi trận tuyến biên cảnh bị phá vỡ, các tông môn và gia tộc trong ba châu, đều tự mình phòng thủ, những nơi hiểm yếu không thể phòng thủ, có thể nói là không còn sức chống cự rồi. Cho dù là một người bình thường, cũng tuyệt đối sẽ không làm ra quyết định đần độn như thế, huống chi là tiểu tử giả dối kia? Cho nên lão phu cho rằng... Trong chuyện này, nhất định có trò quỷ gì đó!"  

             Hơi gật đầu, Bách Lý Kinh Vĩ bất giác khẽ cười một tiếng: "Không sai, Trảm Long Kiếm Vương nói không sai. Với sự gian trá của tiểu tử kia, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện hoang đường như thế, trong này tuyệt đối có ẩn tình. Hay là nói..."  

             Nói rồi, trong mắt Bách Lý Kinh Vĩ chợt lóe sáng, lại nghĩ đến một loại khả năng khác: "Hoặc là... Hắn muốn chúng ta tự nghĩ là có vấn đề?"  

             "Ồ, lời ấy có ý gì?"  

             "Binh pháp hữu vân, hư tắc thực chi, thực tắc hư chi!"  

             Nhếch miệng cười, Bách Lý Kinh Vĩ nhàn nhạt nói: "Dựa theo binh lực ba châu, miễn cưỡng chịu đựng chúng ta là hoàn toàn không có khả năng, ít thì nửa năm, lâu thì một năm, nhất định có thể chiếm được. Nhưng bây giờ hắn cố bày nghi trận, nhiễu loạn lòng quân ta, để chúng ta nghi ngờ bên trong có bẫy mà không dám tiến, ngược lại bỏ lỡ thời cơ, để bọn họ có thời gian bố trí. Đây... Nói không chừng có lẽ chính là Không Thành Kế!"  

             Tinh tế cân nhắc một chút, Đan Thanh Sinh khẽ gật đầu: "Nhưng... Nếu như thật sự là Không Thành Kế, chúng ta không mắc mưu, thật sự đuổi theo, chẳng phải lập tức bại lộ? Vậy tuyến phòng phủ mạnh mẽ nháy mắt bị vứt bỏ, cũng là thất bại thảm hại rồi. Lần mạo hiểm này, thật sự hắn liều quá rồi. Mà nếu đó không phải Không Thành Kế, bên trong thật sự có mai phục gì, một khi chúng ta tiến vào, sẽ lâm vào nguy hiểm, có lẽ sẽ tổn thất nghiêm trọng cũng nên!"  

             "Cho nên... Chúng ta phải nhìn hành động tiếp theo của hắn đã!"  

             "Bước tiếp theo?"  

             "Đúng vậy!"  

             Nhếch miệng cười, vẻ mặt Bách Lý Kinh Vĩ tự tin nói: "Hắn muốn đấu tâm kế với ta, bắt buộc phải khiến tâm ta dao động. Chỉ là Không Thành Kế, còn không đạt được hiệu quả như vậy, nhất định sẽ có hậu chiêu. Vừa thấy hậu chiêu của hắn, ta đã biết hắn muốn ta làm gì rồi. Nếu như bên trong thật sự có mai phục, hắn nhất định sẽ trăm phương nghìn kế, xây dựng dị tượng để ta mắc câu, nếu không..."  

             Báo!  

             Nhưng mà, hắn ta còn chưa dứt lời, một tiếng hét lớn lại vang lên từ bên ngoài. Một tên lính liên lạc tiến vào, sắc mặt nóng vội quỳ sát phía trước hai người, vội vàng cúi chào rồi nói: "Thừa Tướng đại nhân cấp báo, bệ hạ đưa tin, bây giờ các nơi ở Trung Châu đang xảy ra bạo loạn, binh lính phủ thành chủ các nơi khó có thể áp chế, mong Thừa Tướng đại nhân phái binh nhanh chóng tiếp viện!"  

             "Cái gì, Trung Châu đại loạn?"  

             Không khỏi cả kinh, Đan Thanh Sinh lúc này hoảng hốt nói: "Điều này làm sao có thể? Trước khi chúng ta xuất binh, đã trấn áp ổn thỏa các địa phương ở Trung Châu, không có tai hoạ ngầm mới dám phát binh, sao lại nhanh như vậy, đã xuất hiện bạo loạn, đến binh lính của phủ thành chủ cũng không áp chế được?"  

             Ánh mắt hơi nhíu lại, Bách Lý Kinh Vĩ cân nhắc một chút, bỗng dưng nhếch miệng cười khanh khách : "Thì ra là thế, một chút tài mọn. Trảm Long Kiếm Vương, ngươi còn không nhìn ra sao?"  

             "Nhìn ra cái gì?"  

             "Liên hoàn kế của tiểu tử kia?"  

             Bách Lý Kinh Vĩ nhếch miệng cười, giống như đã nhìn thấu hết thảy, vẻ mặt tự tin nói: "Bây giờ ta biết, tiểu tử kia chính là thi triển Không Thành Kế. Đầu tiên là lui binh một cách khó hiểu, nhiễu loạn lòng ta. Khiến bổn tướng do dự không quyết, không biết nên ra quyết định như thế nào. Tiếp theo lại ra lệnh cho thám tử tứ châu đã sớm che giấu kỹ ở Trung Châu mượn cơ hội quấy rối, mục đích chính là để ta lui binhbình loạn . Cứ như vậy, binh lực vây quanh tứ châu sẽ giảm bớt, hắn vừa vặn có thể xông ra khỏi vòng vây, đánh cho quân ta không kịp trở tay. Thậm chí còn mượn cơ hội này, hắn càng có khả năng xé mở vòng vây của chúng ta, trực tiếp đánh phá Trung Châu. Vật thì kế sách vây đánh mà chúng ta thật vất vả vạch ra sẽ dùng không được, ngược lại lâm vào cảnh hai mặt thụ địch, quân tâm đại loạn, cục diện khó xử, hắn cũng có được cơ hội xoay chuyển bàn thắng!"  

             Mày hơi nhăn lại, Đan Thanh Sinh cân nhắc một chút, cuối cùng khẽ gật đầu: "Có vẻ đúng là như vậy, Thừa Tướng đại nhân thật sự là cơ trí vô song! Vậy thì, thư cầu binh bệ hạ gửi đến..."  

             "Hồi bẩm bệ hạ, bảo hắn cứ chống đỡ trước, không quá một tháng, ta nhất định chiếm được ba châu, sẽ lại hồi binh bình loạn!" Nhẹ nhàng xua tay, sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ bình tĩnh, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười tùy ý.  

             Người nọ khẽ gật đầu rồi khom người cúi đầu, lập tức lại đi truyền lệnh.  

             Tinh tế cân nhắc một chút, Đan Thanh Sinh bất giác nhẹ nhàng nói: "Đợi đến khi chiếm được ba châu rồi trở về bình loạn, liệu có khi nào..."  

             "Aizz, Trảm Long Kiếm Vương lo lắng nhiều rồi, một ít thám tử tứ châu trà trộn vào Trung Châu, có thể gây ra phiền toái lớn đến đâu chứ? Còn có thể khiến đường đường đế quốc Kiếm Tinh ta đảo điên hay sao, ha ha ha..."  

             Bất giác bật cười lớn, Bách Lý Kinh Vĩ hoàn toàn không để ý nói: "Đây đều là kế sách của Trác Uyên, còn lâu ta mới mắc mưu. Hơn nữa... Ta còn muốn khiến cho Không Thành Kế này của hắn, chân chính thất bại dưới tay ta, khóc cũng không có chỗ ngồi khóc. Truyền quân lệnh của ta, mệnh cho ba vị Kiếm Vương lập tức dẫn nhân mã, đánh vào tam châu, tiến thẳng đến đánh phá Hoàng Long. Trong vòng một tháng, nhất định phải đánh được ba châu!"  

             Rõ!  

             Lại là một tiếng hét lớn, lính liên lạc ngoài cửa lĩnh mệnh rời đi. Chỉ để lại Đan Thanh Sinh sắc mặt nghiêm túc đang cân nhắc cẩn thận, còn có Bách Lý Kinh Vĩ vẻ mặt đắc ý, trong mắt lóe lên vẻ thắng lợi, khẽ liếc lão ta một cái, nơi đáy mắt bất chợt xẹt qua một tia sáng lạnh...  

             Mặt khác, trong đại điện Tông chủ Hải Minh Tông, Trác Uyên nhàm chán ngồi trên chủ vị, bên cạnh là một đám lão gia sốt ruột vội vàng đi đi lại lại thúc giục, vẻ mặt bất an, chợt nhìn về phía sắc mặt của Trác Uyên, muốn nói lại thôi.  

             Báo!  

             Lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến, một tên đệ tử nhất thời chạy vào đại điện, khom người cúi chào. Nhìn thấy có người đến, mọi người cũng vội vàng nhìn về phía hắn ta, đồng loạt hỏi: "Sao rồi?"  

             "Tiền phương báo về, có tin tức nói rằng, đế quốc Kiếm Tinh ở Trung Châu đại loạn, hoàng đế Bách Lý Kinh Thế đã yêu cầu Bách Lý Kinh Vĩ dẫn binh bình loạn!"  

             "Cái gì?"  

             Đồng tử mắt không nhịn được co lại, mọi người bất giác cả kinh, sau đó vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Trác Uyên, tràn đầy vẻ cảm kích: "Thật tốt quá, Trác tiên sinh, thật sự cảm tạ ngài. Người của Thiên Ma sơn các ngài đúng là có bản lĩnh, có thể khiến khu vực trung tâm Trung Châu loạn lên. Cứ như vậy, cho dù Bách Lý Kinh Vĩ kia có không lùi binh, cũng không được, ha ha ha..."  

             "Nhưng..."  

eyJpdiI6InF0UGxPVDVKUE9aUHg4UTZmcDFuSVE9PSIsInZhbHVlIjoiaDQ2SW9ScFk2aVhLYUN6dmx5UWlQbnBSSGFBVlBUeitYWDViVm9wa1JsSEEycVBcLzdZMXZobTVScE1XejNuakkrVzRjMm1yUTdER3pKTytONTZMS040Q0pKeW10eUZIaTViUjE0cXZ1TGZQdllSUjF6ZGhwZ2JPRXh5eE0rNTVHSVRxakZxZ3dPOHkraUJ4b0o0VU9EWGthNVd1RWRNdGE1SW5rR2VlNVFPV2xlWHI4eVJwTEVrVVp0R0JqMnYwUENqY3dxZytWb1dzQWp4RUU2Z0Ewc0dSNWorVkZYZ09JNDljTTRhK0hGRHE3a3ZSUE9DTTd1YStJVzdrNDBja3RjRERkcERqSWdSMmo2YmJTc2JBUCtwNVV5V1wva1pZejFHZmxYT0VQY3Ezc3VnNGg3ck1tZ2R0SndqcEVvUE1TYkVsSUNJeUM1MnpkR0lreG54YllRT1k1V25BdFJ2QXhPR25iWnkwc2dBU1hFU0pXTkVkNFVmSlFSQlQ3bVhGdWpXUXRYR1I5dEh4WE52aG0raEl4UUZhWFwvZGJVQTFkeTRVV3ZWOWVmOTcrWjkrSGFpZzJTMVFiNGtFNDR6OXhXVHRXOWNxQVU3dDFUU1RLZVBlbDBBb3hRcjNRTlJMeUtCYTUxZzcwQmlpRldhRXBlTXg2ek1tcG5veWkyY21DWkhBT3JcL1dRNGVrZ0V6dmM1UFlYa2JXZDJRSTVtYkZLdkI2QnVudlhQbjRwMDlqYTBEXC9JVTl3RWNLaWR3TjBBOFo0VUZBRjhNUXJINGtPNlwvV2o3dFZSdDJTeUNDUjhGSzlSZnZ2YWxPRXV3MHNsXC94UGRDQWszQTI4ajREbUM4SWkrUzY4SlwvelpYTXZ4ODlLU0tYODgzYnpoM2MzWTVTSVZVOHVzbTZmejh2NTUzaGNtTDU3bzYyVGFqMEl2dUFoNHJ6N1YzQzRISXB6b0N5YndHaGkrcGdCRklyaU56dmxTYlI1cHNYa2FlVnpvQjdFWkVwRVFVcGJBZjhQNCtRdTlHS2RaYk9EUzR5TVVPSTlwNUxrbFVPa0NFRE5HYnBMb1BrN1oxdHAyYnRMV1RiTlU2WHlrMjdmbGYzbERnbCtwZmtUSzRmZHNVSnl5QXE0VVZcL3l6Q0dxRWU5eDl0V2tKakJzVFQwVXBLYWJKWDJmNXE4MTFlSWEwK1E3SmFXc3d1NU9tUUFZV1dCSUExcVBtRGxEeGhHVW1zZnpGWEhIOWtNVVVWclU3SmlrT05aQVNYK3lWR0J1b3ZFTWl1M1pwVCtNcGtlR0NuQ2M0ancrbkhWWWdCbFBjKzEwRzNsdUo5R2M0aVRjOE1mY2loWTl2U0F3Q0RXNnZYZmZRS0JrNlZRT2xRSkwyeUdEVHdpZUwyd05GVDMzTk9nZmRYZzJnOGRxd2IxMnJsdWJBeEFwdHdKbkRsR01IOHhDOXhJNzZKYzRXMVZhQXBGN2dtR3hDVHJETWJpRlY5cjNoSEJnVGx2K1dCTm5xSnY4PSIsIm1hYyI6ImM5YTMxNDBlYWZiMjRmYWI4MDkyZDlmMTZkZjJjM2EzYzFhNWQ5ODQyMTRkNzgyYmM5MmMzMjIyNmYyMjViZWQifQ==
eyJpdiI6ImVWQTFWWjVXYjFuUGpqb1JLR20xRkE9PSIsInZhbHVlIjoiVnVDclpmZ0pRY1ZudGZRVCsxZnF2aTNRVElHbGs3TmQ0R1wvSE5ZTTdsSiszSjdiMkFLaW5xWTBaTFdnXC9pM1wvZmREemw4TmR1ejZ3cjVmRHlNUVNkSGFLYUw1dUdFTW40d01qVnc0aG05c21cL3JUTFNJS1pRQmpvMThcL05rSVp3eGhGXC8zNFVUNTNvVWZOR2xRUWFxbmNDdFdkTmdkWVp2YlIyaldJQm4rdzF1ZHk5MmFFNzJCYmRVTmFiSVRvSUNRQ2dJYXBpb1lRZ3RJOUY5cThhS0l1UT09IiwibWFjIjoiY2RlNTc4ODdkMTgwNmExNzY0M2YxMmMzYWExZDUyZmFhM2EwNThiZjBlODkwMTdhMDM3ODRjNDg1ZTg4YjgwNiJ9

             Toàn thân không nhịn được run lên, vừa rồi khuôn mặt của mọi người còn cao hứng phấn chấn bỗng dưng cứng đờ, lại trở nên ngây dại...

Ads
';
Advertisement