“Lãnh Vũ, chỉ có bấy nhiêu thôi sao?"  

             Trong một khu rừng tối đen như mực, một mảnh tối đến mức không một tia sáng nào có thể xuyên qua. Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lý Ngự Thiên lặng lẽ khoanh gối trên một phiến đá lớn, hai mắt hơi nhắm lại, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói.  

             Trước mặt lão ta là một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, quỳ một gối xuống, hai tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh lam lạnh lẽo, cung kính nâng lên, sau khi trộm kiếm thành công, trở về trận doanh đế quốc không nghi ngờ gì đó chính là Bách Lí Ngự Vũ. Mà thanh trường kiếm trên tay của nàng ta cũng chính là Phong Thiên Kiếm.  

             Chậm rãi mở mắt ra, Bách Lý Ngự Thiên nhìn sâu vào ánh sáng của thần kiếm, khóe miệng nở nụ cười, vươn tay hút thần kiếm vào trong lòng bàn tay, liên tục cười to: “Hahaha ... Tốt lắm, Ngự Vũ, lần này ngươi đã không làm lão phu thất vọng, ngươi đã lấy Phong Thiên Kiếm về cho ta. Như vậy, kết giới của Hải Minh Tông không khác gì giấy dán, lão phu muốn san bằng nơi đó,  không tốn chút sức lực nào. Ngự Vũ, lão phu sẽ nhớ công đầu này của ngươi, ha ha ha..."  

             "Đa tạ lão tổ tông đã bồi dưỡng, Ngự Vũ hổ thẹn không dám nhận!”  

             Ôm quyền, Bách Lí Ngự Vũ cung kính hành lễ, sau đó suy tư một chút, nhưng lại dè dặt lên tiếng: “Chẳng qua là lão tổ tông tinh mắt, sở dĩ lần này Ngự Vũ có thể lập công là nhờ trù tính tuyệt vời của Trác Uyên mới có thể thành công. Công của Ngự Vũ có một phần công lao của hắn, nhưng hiện tại hắn đang chịu khổ ở trong ngục, không được lão tổ tông che chở. Không biết lúc nào lão tổ tông mới ra tay, cứu hắn ra?"  

             Cánh tay quơ trường kiếm to lớn hơi chậm lại, sắc mặt của Bách Lý Ngự Thiên đang hưng phấn bỗng dưng lạnh xuống, liếc mắt nhìn Bách Lí Ngự Vũ, lẩm bẩm nói: "Trác Uyên…Chính là cái tên Tiền Uyên thích làm ra vẻ trước mặt lão phu. Làm sao, hắn đường đường là học trò của Thiên Ma Sơn, tên nhóc này dám nói ra những lời táo bạo diệt lão phu và năm vị kiếm vương,  mà lại bị mấy thằng nhóc con của Hải Minh Tông bắt được? Hừ hừ, xem ra cũng chỉ được đến vậy?”  

             "Lão tổ tông tinh mắt, dọc đường đi hắn ra tay không nhiều, nhưng theo Ngự Vũ thấy, nhiều nhất là ở trạng thái Dung Hồn cảnh mà thôi.  Về mặt sức mạnh, đúng là không có gì lớn, chẳng qua là có một cái miệng tương đối lợi hại, thích phô trương thanh thế mà thôi."  

             Nhanh chóng cúi đầu lần nữa, vẻ mặt Bách Lý Ngự Vũ khẩn cầu: "Lần này hắn bị người của Hải Minh Tông bắt được, Ngự Vũ lại trộm thần kiếm của bọn họ đi, những người đó nhất định sẽ xem chuyện này có liên quan tới hắn, không biết hắn còn có thể chống đỡ bao lâu, mong rằng lão tổ tông kịp thời ra tay, dạy cho đám người cuồng vọng như Hải Minh Tông một bài học, vừa biểu dương uy danh của lão tổ tông, lại có thể cho tên nhóc kia thêm một lần ân huệ, ơn cứu mạng, một công đôi việc, tại sao lại không làm? Đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ cảm tạ ơn cứu mạng của lão tổ tông, lão tổ tông sai đâu đánh đó!”  

             Hơi nhíu mày, Bách Lý Ngự Thiên không khỏi trừng mắt nhìn Bách Lí Ngự Vũ, hai mắt lóe lên tia sáng lấp lánh: "Ngươi đang dạy ta làm việc sao?”  

             “Ngự Vũ không dám!” Thân thể không khỏi phát run, Bách Lí Ngự Vũ vội vàng nằm rạp xuống đất.  

             Khịt mũi lạnh lùng, Bách Lý Ngự Thiên coi thường bĩu môi: “Ban đầu ta để cho ngươi đi theo tên nhóc đó, chính là xem hắn có bao nhiêu bản lĩnh, tầm nhìn hạn hẹp, qua đó dò xét tình hình bên trong ma sơn đó một chút. Hôm nay xem ra, Thiên Ma Sơn cũng không phải là một tồn tại cao không thể leo tới được. Nếu sức mạnh của tên nhóc kia chỉ có như vậy, cũng không có gì đáng để chú ý. "  

             "Nhưng mà lão tổ tông..."  

             "Im miệng!"  

             Bách Lí Ngự Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng Bách Lí Ngự Thiên đã hét lớn cắt ngang lời nói của nàng ta, trong mắt hiện ra tia sáng hung ác: “Bách Lí Ngự Vũ, giờ ngươi càng ngày càng không biết phép tắc, thả ngươi ra ngoài mấy ngày, chơi ngông rồi có phải không? Ở trước mặt lão già này còn dám huyên thuyên không ngừng, nếu không phải vì ngươi có công đoạt lại Phong Thiên Kiếm, lão phu sẽ không dễ dàng tha thứ ngươi. Hừ, đi xuống đi!"  

             Không khỏi nhíu mày thật sâu, Bách Lí Ngự Vũ do dự một lúc, suy nghĩ một chút vẫn nhắm mắt nói: “Lão tổ tông tinh mắt có thể nhìn ra được, mặc dù thực lực của tên nhóc kia không có gì nổi bật, nhưng lại mưu trí hơn người, không dưới Thừa tướng Bách Lý Kinh Vĩ, nếu có thể thu hắn dưới trướng của Lão tổ tông thì sẽ là trợ giúp rất lớn. Huống chi lần này trộm kiếm, tên nhóc kia cũng có công, có công mà không thưởng, không phải là phong thái của lão tổ tông. Ngự Vũ khẩn cầu lão tổ tông ra tay cứu hắn một mạng, để thể hiện lòng tốt của lão tổ tông…”  

             Ầm!  

             Tuy nhiên, nàng ta chưa kịp nói hết câu thì một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể của Bách Lý Ngự Vũ rung lên, lập tức bị đánh bay ra ngoài xa trăm thước, làm gãy hàng chục cây đại thụ, khi rơi xuống đất, không kìm được thở ra một hơi, phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, sắc mặt tái nhợt.  

             Chỉ là ánh mắt của nàng ta không có oán hận lúc trước mà là tràn đầy vẻ không cam lòng.  

             “Bách Lí Ngự Vũ, ngươi thật sự không muốn sống nữa, lão tử bảo ngươi câm miệng, ngươi còn dám mở miệng ra nói! Dám làm trái mệnh lệnh của lão phu, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp!  

             Ánh mắt hung ác nhìn nàng ta chằm chằm, toàn thân Bách Lý Ngự Thiên nổi lên khí thế, sát khí uy nghiêm lạnh như băng không ngừng hiện ra.  

             Thân thể bất giác run lên, trong lòng Bách Lí Ngự Vũ lo lắng cũng không dám nhìn về phía trước.  

             Phịch!   

             Đúng lúc này, một bóng đen chợt lóe lên, đáp xuống trước mặt hai người, chính là Kinh Lôi Kiếm Vương, Bách Lí Ngự Lôi.  

             Nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi lại nhìn đến Bách Lí Ngự Vũ đang ngã trên đất, người nam nhân có dáng vẻ thô kệch, trong lòng đã có tính toán.  

             Không thèm nhìn nàng ta một lần, thậm chí không hỏi quá nhiều, Bách Lí Ngự Lôi khom người xuống dâng lên một khối ngọc bội cho Bách Lý Ngự Thiên, khẽ nói: "Lão tổ tông, Thừa tướng ở đó truyền tin tới, nói mười ngày sau chúng ta có thể ra tay rồi. Đến lúc đó bốn phương đều bị vó sắt chinh phạt, ngày bốn châu sụp đổ cũng sắp đến rồi!”  

             "Ừ, ta biết rồi!"  

             Nhẹ gật đầu, Bách Lý Ngự Thiên cầm lấy ngọc bội cũng không nhìn nữa, lập tức thu vào trong chiếc nhẫn, xoay người biến mất trong rừng rậm đen nhánh. Nhưng mà tại thời điểm trước khi biến mất, giọng nói lãnh đạm vang lên, nghiêm nghị quát: “Cho nữ nhân này mười ngàn roi, cho nàng ta nhớ lâu một chút, để nàng ta lấy lại trái tim, hừ!”  

             Khom người vái lạy, Bách Lí Ngự Lôi im lặng không nói, sau đó quay lại đi tới trước mặt Bách Lí Ngự Vũ, cúi người đỡ nàng ta dậy, cau mày nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đưa Phong Thiên Kiếm trở về, lão tổ tông hẳn phải vui vẻ mới đúng, làm sao lại…”  

             "Ta thỉnh cầu lão tổ tông ra tay cứu tên nhóc kia một mạng, đáng tiếc lão tổ tông không chịu..."  

             Khẽ lau máu ở trên khóe miệng, Bách Lí Ngự Vũ bất lực thở dài: “Ta còn tưởng rằng lão tổ tông thấy ta mang Phong Thiên Kiếm về, sẽ đồng ý chút chuyện nhỏ này, kết quả..."  

             Bất lực lắc đầu, mặt Bách Lí Ngự Lôi đầy oán giận nói: "Ngự Vũ, ngươi quản mấy việc vớ vẩn này làm gì? Lão tổ tông chỉ muốn xem tên nhóc kia nông sâu thế nào, cũng không hề có ý định mời chào đối với tên nhóc đó. Mà mấy ngày nay lão tổ tông cũng đã nói rồi, tên nhóc kia rất giảo hoạt, lần này một nhóm Bắc Châu,  có thể nói, thuận tay trừ khử mà thôi. Chỉ cần quay lại tìm hiểu tình hình thì quyết định có ra tay hay không. Bây giờ tên nhóc kia bị bắt rồi, nói rõ ràng cũng như vậy, xem ra lão tổ tông cũng kiêng kỵ không ít với Thiên Ma Sơn. Không trực tiếp ra tay làm thịt tên nhóc kia đã là rất tốt rồi, làm sao có thể cứu hắn ra chứ?”  

             "Cái gì, lão tổ tông muốn giết hắn, tại sao?"  

             Không khỏi ngạc nhiên, mặt Bách Lí Ngự Vũ đầy ngưng trọng: “Mặc dù hắn không phải là Cửu Kiếm Vương hay thậm chí thực lực là Quy Nguyên cảnh, nhưng hắn có thiên phú dị bẩm, trí dũng song toàn, chỉ cần được huấn luyện tốt, tương lai của hắn sẽ vô hạn, vì sao lão tổ tông lại muốn…”  

             Bất lực thở dài, Bách Lí Ngự Lôi không biết nói sao: “Ngự Vũ, lão tổ tông là ai, người là đệ nhất thiên hạ. Tuy rằng ngày bình thường lão ta luôn nói rằng mình là kẻ cô độc mong được đánh bại, nhưng lão ta thật sự nguyện ý để người khác vượt qua lão ta sao? Hừ hừ, đừng xem bây giờ lão ta đối với Đan Thanh Sinh, Thượng Quan Phi Vân và mấy người kiếm vương kia cưng chiều sủng ái, cái gì mà tầng lớp anh hùng quen anh hùng, đó là bởi vì lão tổ tông đã sớm nhìn ra, tiềm lực mấy người này đã tới giới hạn cuối cùng, đối với lão ta không có bất kỳ uy hiếp gì nữa.”  

             “Nhưng tên nhóc kia lại không giống thế, lần trước ngươi không thấy hắn chỉ dùng lời nói ngăn cản lão tổ tông. Với khí chất đó, hắn đã suýt nữa kéo phân cưỡi lên đầu lão tổ tông, ngay cả chúng ta cũng phải sửng sốt một hồi. Hơn nữa trên người hắn còn có khí chất khiến chúng ta phải ghen tị. Vì vậy lần trước trước lão tổ tông hết sức khách khí với hắn, nhưng cũng đề cao cảnh giác. Lần này lão tổ tông biết được hắn không có uy hiếp gì lớn, chỉ là phô trương thanh thế, nhưng trên người lại có tiềm năng vô hạn và nó có thể trở thành hiện thực trong tương lai! "  

             “Người như vậy, lão tổ tông có thể bỏ qua sao? Ngươi còn nói hắn văn võ song toàn, cái này thì lại càng kiêng kỵ hơn. Cửu Kiếm Vương, lão tổ tông còn không để trong mắt, bởi vì không một người nào có thể đánh thắng lão ta, thậm chí cùng nhau xông lên cũng không thể. Bách Lí Kinh Vĩ thông minh tuyệt đỉnh, lão tổ tông cũng không để ở trong lòng. Một đánh mười lần, dù người thông minh đến đâu mà không có sức mạnh thì đều là mục tiêu để đánh lén, cũng không có gì lớn, trong nháy mắt có thể giết chết hắn. Nhưng văn võ song toàn lại không giống vậy, vừa có thể chấp chướng thiên hạ (trông coi trị vì thiên hạ giống như vua), vừa có thể một mình tấn công, điều này không phải là hủy hoại cơ nghiệp của lão tổ tông sao. Ngươi càng khen tên nhóc kia trước mặt lão nhân gia thì tên nhóc đó sẽ tiêu đời càng nhanh!”  

             “Nói như vậy… Lão tổ tông một hai muốn giết hắn, vậy phải làm sao bây giờ?”  

             Thân thể không khỏi chấn động, Bách Lí Ngự Vũ không khỏi run rẩy sợ hãi, con ngươi không khỏi run lên, thậm chí ngay cả hai tay cũng run run.  

             Bách Lí Ngự Lôi thấy vậy, khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ngự Vũ, sau khi ngươi trở về thì có điều gì đó không đúng, vì sao ngươi lại quan tâm đến sinh tử của tên nhóc kia như vậy? Trước đây ngươi luôn luôn là một kẻ cô độc, thủ hạ chung sống với nhau mấy trăm năm chết một đoàn cũng sẽ không nhíu mày. Nhưng mà hiện tại ngươi mới ở cùng tên nhóc kia có mấy tháng, ngươi đã vì hắn mà đắc tội với lão tổ tông? Ngự Vũ, ngươi…”  

             "Ngự Lôi đại ca, ta... Ta không muốn ở một mình nữa…”  

             Môi không ngừng run lên, Bách Lí Ngự Vũ nhìn Bách Lí Ngự Lôi, khẩn cầu nói: “Ngự Lôi đại ca, bình thường huynh đối xử với muội rất tốt, muội vô cùng cảm kích. Bây giờ lão tổ tông muốn giết hắn, ngươi có thể nghĩ cách cho muội được không, bảo vệ hắn chu toàn, ân đức này, muội vô cùng cảm kích!”  

             Vừa nói, Bách Lí Ngự Vũ lập tức quỳ xuống.  

             Phịch!  

             Hắn ta vội vàng đỡ người nàng ta dậy, Bách Lí Ngự Lôi nắm chặt lấy cánh tay của nàng ta, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ngự Vũ, đây là ngươi cho đại ca một vấn đề khó, lão tổ tông muốn giết người, thiên hạ ai có thể bảo vệ được chứ!"  

             "Ngự Lôi đại ca, cầu xin ngươi!"  

             Trong mắt lóe lên lệ quang, mặt Bách Lí Ngự Vũ đầy chân thành.  

eyJpdiI6IkNVM0hXNE5xQ2cyQmkxa0wyQVBYT0E9PSIsInZhbHVlIjoiOWNNVU1xMGtZUXhSdnZoXC9HWEJwTjRVcGVwRkJ2XC9sMVBIdmVRMkZTYURsbzNjM3VYNkliN3VXV25RXC9GNWgwVUQrVHpCZlwvQm96K1RlWThmWWErQU1xQjJ2eEJOWkZDZGhMMkdTUUxVNkFtaXZqZFI2Smlmb0c4TFVEb3hyMTdMU1RhQ1V2Z09WcVlUdFRBc2xkcUlERVQ0QVwvU3dqV2J2RGg4UkplREtKUDJuMnZZQmpDa1d5cWcyU3lGVFFFS0EyK0Q3VGRMazFTQTR5QUdmeXhuUmtuZ1Jla0RyTUZRNmJWRzlxTjhEUDA2Y0VXTUQrZGpCNVlXTGNOdUU5b3ViZEpIbzFWd1lzM3ZGbzZZckx0YTF6TXJGZE5yNkpoSDZodnptVzFPMlRNZDhGZ3BNcU95Ym9oUG0xR3Y5N1VoaUFhSCtIMkZtYmJMb1JldkYwb3oxXC9sYytSODRkMGNYWWVFOE9YMllMZzlETkRLUXBhUWUzd0FONFdFdnhVSmIyRTFkMXQ0ZDVpeGF1UjdGVHYwWVZIUEhvUTdQYTVcL1RQbCtlK2hRbVFKXC9uRE9UUWtFcWpIckJGbUhBOWtLVVltYWQxZEJhamlOQWJNdGlMM2pkUStGdHBmSTVPM21qRjNpeUVUamFJcTN3UTZFYmwxVFJVMXBZWlc4MG4xUXREQU5rMU5jOFFCMXMrNTRGbU16R3hubmgwNkZUNk9aMVBvRktoem94cW1nMTQ4dkZqNlpLTEM5XC9IZG5DRnJKeDFiZXpDYk1wZWFBTXhGQndPeitSM0x6dTRRTm45RG1oVWtYRXBUM3QzenlZYz0iLCJtYWMiOiI3NDFjY2FhZmI2YzdmYTZkNDY5ODJkNjZlZTcxZGVkNmZhNTNkMDUyM2M1ZjJlNmRhODk0YWJhOTY3M2E1YTk0In0=
eyJpdiI6IklybFE3eUxyRmUzQURmbXFoS1pyS2c9PSIsInZhbHVlIjoiNTBDdStJeFwveXBuQWRjOEVxaXBaTXVyQm9CNm45VCs5N3pPQm5GMmNXTG0zdTE3aU5JT0dKY3Arc1A5T1dTSFY5WE1QYThjZkxiV0x0czRiZ0FRN0pNRDVnNW85aVRLUUFrZkpXQ0l6Kzd5QmwrME5UamRBSEUyeVhweFFFcmdrclhNMUtWSzR4ZUVoSW9WblpVQlFZdzBGZ1N3MFdjRFU5TjlJM0F1WVRLTmVBNWlcL0d2Q0JzaDE3czlvRlwvVkdFckpLN2N6ZEZIU0tBUnZUXC90SWZHUmFYenVLY2pjKzFcL1Qwak0wcGFUckxvOFFTcUFzN3JBS2xSVDRUbHZcL1Fad3FXOSs4TzVPRkNcL3o0VU9LUWNxS1FVMmpNcmRKa0lHWHpRN2pBZ0lwQXJxZEVIcUxaejF2MFwvM05nNXJZNXBHeWhEZ0RQU2ZaV3NuRTFtbktOY1dpdURsaTBmcFQrQzBMYXV2TkpjaHVYZmJxZ3p1WmFiRStVQVJBWXRodWxOWFhmam5BRCtyXC9cL0IzUVMwWVpRYktTVGlpRTVGbER1SFNua0N0aWkrM0tzS3FHK0lqWkF3cHRjWnJWc0ZDdUxqaHN4bnYxTW82ZmN3djVrTjZla1BqRzN5XC9WNnRhQm9halo1Mm55NmxYVUhtN09FY1ZITWRBTXFycU9VZ0dvd1RPWU1GU2doVzVrSE9US2lHYVd3Y0dMcXJDODZkZlFJTWZ5KzVDekNDclA5WjQwVUtpeG1RZEt1b1VaT1BaNTh6NjdOUTZhVjFQbWhmSlVoQ1NmUnBzYm81ZEJSbU9MOHBHRG9PV0J5dTJveFlrPSIsIm1hYyI6ImVjNGI4MjNhMmI1Zjg5N2VkOGUwZDgxZmJkMTFmZTkzY2E0Mzk3ZjYwMzNjOGMwYTY5MTNmYTdiMmE5NTEzMGUifQ==

             Bách Lí Ngự Lôi thấy vậy, cười khổ một tiếng: “Ngự Vũ, đây là ngươi trước kia sao. Có điều là, ngươi sẽ cười, thật tốt…”

Ads
';
Advertisement