Thực lực của Quách Thanh Sơn quá yếu, không chịu nổi một đòn của Trần Thiên Giao.
Tiếp đó, Trần Thiên Giao rút kiếm, khí lạnh khủng bố lấy ông ta làm trung tâm, bắt đầu tản ra.
Toàn bộ sảnh chính ngập trong sương lạnh, bắt đầu kết băng.
Lương Dũng vừa xông đến thì cảm thấy nội khí của mình như sắp bị đông lại.
“Một con kiến mà cũng dám ra tay với ta.”
Trần Thiên Giao bóp chặt cổ của Lương Dũng, nhấc ông ấy lên.
Mặt mũi Lương Dũng đỏ bừng, sắp chết vì ngạt thở.
Đột nhiên Trần Thiên Giao vứt ông ấy xuống đất.
“Vốn định giết hết các ngươi, nhưng ta đổi ý rồi. Ta muốn các ngươi nếm thử độc Hàn Băng của Trần Thiên Giao này, muốn các ngươi trải nghiệm tư vị tử vong.”
Nói xong, ông ta đâm kiếm vào trong cơ thể của Lương Dũng.
Sân bay kinh thành.
Lý Quân vừa đến máy bay thì chạy thẳng đến bệnh viên chiến bộ.
Anh không đi ô tô mà chạy như điên đến.
“Trời ạ, tôi không nhìn lầm chứ, có người chạy còn nhanh hơn ô tô.”
“Nói vớ vẩn gì vậy?”
Người bạn đang nghịch điện thoại nói.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì há hốc mồm, điện thoại rơi bộp xuống đất.
20 phút sau, bệnh viện chiến bộ.
Nạp Lan Long Hiên đang nằm trên giường, đôi môi đến khuôn mặt phủ một tầng sương lạnh.
Thậm chí, cả căn phòng cũng kết băng.
Khi Lý Quân đẩy cửa đi vào, vô số ánh mắt dừng trên người anh.
“Lý Quân, sư phụ cậu bị hàn khí xâm nhập, tình hình rất nguy cấp…”
Đại trưởng lão thấy anh đến thì nói.
Lý Quân không nói gì, đi thẳng đến bên cạnh Nạp Lan Long Hiên.
Nạp Lan Long Hiên nhìn thấy Lý Quân trở về, tròng mắt giật giật.
Thân thể cứng đờ nên không thể động đậy.
Điện chủ Chiến Long Điện, Lục trưởng lão chiến bộ Trung Vực từng hăng hái khí phách, giờ lại biến thành một ông lão gần đất xa trời, sức sống dần yếu bớt.
Thấy sư phụ như vậy, Lý Quân không khống chế được sát ý trong lòng.
Nhưng đối mặt với sư phụ, anh vẫn cố gắng mỉm cười.
“Sư phụ yên tâm, con chữa trị giúp người.”
Nói xong, anh khởi động chân nguyên, đặt tay lên ngực Nạp Lan Long Hiên, vận dụng Phần Thiên Chưởng, một luồng hơi nóng xâm nhập vào thân thể của ông.
Quả nhiên, chân nguyên vừa xâm nhập thì sương băng trên người Nạp Lan Long Hiên bắt đầu tan rã, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều.
Nhưng Lý Quân vẫn chưa thả lỏng, ngược lại càng nhíu mày hơn.
Phần Thiên Chưởng có thể ức chế hàn độc, nhưng lại koong thể ép ra, nhiều nhất 7 ngày, sư phụ sẽ lại tái phát.
“Đây là độc Hàn Băng ngàn năm, không dễ thanh trừ.” Đại trưởng lão lên tiếng.
Lý Quân: “Vậy có cách nào giải độc không?”
“Có.”
Đại trưởng lão gật đầu.
“Vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, có hàn độc thì cũng có thứ có thể giải độc.”
“Ở Điền Nam có một loại mãng xà, tên là Hỏa Mãng, Hỏa Mãng sống trên 500 năm sẽ kết thành mãng đan.”
“Dùng mãng đan kết hợp với vài tài liệu khác luyện chế thành đan dược thì có thể xua tan độc Hàn Băng.”
“Hỏa Mãng trên 500 năm?”
Lý Quân ghi nhớ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Đại trưởng lão bắt máy.
Nghe thấy đầu bên kia báo cáo, sắc mặt nghiêm lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất