Phải biết rằng, mỗi một cường giả cảnh giới Chân Nguyên đều là chiến lực hàng đầu của Long quốc.
Vậy mà giờ đây, tùy tiện xuất hiện một người cũng là cảnh giới Chân Nguyên sao?
Ngay lúc Lý Quân còn đang ngẩn người, kiếm trong tay đối phương đã tỏa ra kiếm khí mãnh liệt, bao phủ lấy Lý Quân.
Trong ánh mắt Lý Quân không khỏi lộ ra vài phần tức giận.
“Mẹ kiếp, tôi với ông không thù không oán, vừa gặp mặt đã ra tay, tưởng ông đây dễ bắt nạt sao?”
Ngay sau đó, anh không hề do dự mà rút đao xuất chiêu, một nhát đao bổ thẳng về phía trước.
“Choang.”
Vũ khí giao nhau.
Kiếm quang của Nhậm Bạch Hạc bị cản lại, thân thể lùi về sau.
Ánh mắt ông ta sáng rực nhìn Lý Quân, khẽ gật đầu: “Không tệ, có thể cản được kiếm của tôi, thực lực của cậu vượt ngoài dự liệu của tôi đấy.”
“Nhưng vừa rồi chỉ là thăm dò, tiếp theo mới là thử thách thật sự dành cho cậu.”
“Nhóc con, tôi nhắc nhở cậu một câu, tốt nhất đừng cứng rắn đỡ chiêu tiếp theo, nếu không cậu sẽ bị thương đó.”
Vừa dứt lời, Nhậm Bạch Hạc siết chặt thanh kiếm trong tay, lao về phía Lý Quân.
Đồng thời, thân thể ông ta nhảy vọt lên cao, kiếm ý của chiêu kiếm lần này còn đáng sợ hơn vừa rồi gấp bội.
Lý Quân cau mày, vừa nãy anh cảm nhận được đối phương không có sát ý nên mới không ra tay chí mạng, không ngờ người này lại chưa chịu dừng lại.
“Thật sự tưởng tôi rảnh rỗi lắm sao? Nếu đã quyết tâm chơi thật, vậy thì tôi sẽ chiều.”
“Chiêu thứ nhất của đao A Tị – Táng Địa.”
“Ầm!”
Đao quang dài đến mười trượng, mang theo đao khí cuồn cuộn, chém thẳng về phía trước.
Đến cả trời đất dường như cũng bị nhát đao này chém làm đôi.
Cuối cùng, đao quang bổ thẳng vào người Nhậm Bạch Hạc.
“Rắc.”
Thanh bảo kiếm của Nhậm Bạch Hạc lập tức bị chặt đứt làm hai đoạn, cả người ông ta bị đao quang kinh khủng đánh bay ra ngoài mấy chục mét, rơi mạnh xuống đất.
Mặt đất bị va đập tạo thành một cái hố, miệng ông ta cũng phun ra máu tươi.
Ngay khi ông ta đang chuẩn bị bò dậy, Lý Quân đã vác trường đao lao tới.
Ngay sau đó, đao thứ hai giơ cao thật lên.
Đao khí chồng chéo, như dải ngân hà giáng xuống.
Khoảnh khắc ấy, trong mắt Nhậm Bạch Hạc lộ ra vẻ kinh hãi.
Nếu nhát đao này chém xuống, ông ta chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Đường đường là cường giả cảnh giới Chân Nguyên mà không có chút sức phản kháng nào.
“Xẹt!”
Đao quang chém tới, xé rách không gian, chói lòa như tia sét.
Nhát đao này của Lý Quân quả thật kinh thiên động địa.
“Đừng giết tôi, tôi đến từ gia tộc nhà mẹ cậu, nhà họ Nhậm.”
Trong lúc nguy cấp, Nhậm Bạch Hạc hét lớn.
Cùng lúc đó, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân ông ta, đây quả thật là ranh giới giữa sống và chết.
Nghe vậy, Lý Quân nhíu mày, lưỡi đao trong tay lệch đi một chút, chém vào chỗ khác.
“Ầm!”
Đao quang giáng xuống, mặt đất rung chuyển, tạo ra một hố sâu khổng lồ.
Nửa sân biệt thự bị phá hủy trong nhát đao đó, dư âm còn khiến xung quanh tan hoang.
“Má ơi.”
Ngay cả Nhậm Bạch Hạc cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hoảng hồn.
Mẹ nó, đáng sợ quá đi mất!
Lý Quân cầm đao bước tới trước mặt Nhậm Bạch Hạc, lưỡi đao lạnh lẽo đặt ngang cổ Nhậm Bạch Hạc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất