Dưới tầng hầm nhà họ Trịnh, Lý Quân đã ăn đan dược.  

 

 

Tính cách của Lý Quân là như vậy, chỉ có nuốt vào bụng mới là của mình.  

 

Dù có hơi no cũng không sao, vẫn tốt hơn là để người khác cướp mất.  

 

Khi đã ngấm vào trong cơ thể, một nguồn năng lượng khủng khiếp bùng nổ.  

 

Cùng lúc, bóng dáng Huyết Long hiện ra sau lưng anh, càng lúc càng sống động, giống như hóa thành chân long.  

 

Thương Long Quyết vận chuyển, ánh sáng đỏ rực bao quanh cơ thể Lý Quân.  

 

Từng luồng sát khí tràn ngập trong phòng.  

 

Cùng lúc, tiếng rồng gầm vang lên từ trong cơ thể anh.  

 

Khí thế cường đại khiến toàn bộ phủ tổng đốc rung chuyển nhẹ.  

 

Trịnh Văn Định đang bàn bạc việc với các con, cảm nhận được khí tức khủng bố này, sắc mặt ông đột nhiên thay đổi.  

 

Hầm ngầm cách ly mọi thứ, nhưng hơi thở tu luyện của Lý Quân lại có thể ảnh hưởng ra bên ngoài, đủ để tưởng tượng bên trong đang xảy ra dị tượng gì.  

 

Khoảng nửa giờ sau, khí tức đó mới dần lắng xuống.  

 

“Thảo Hoàn Đan có tác dụng cải thiện thể chất, thật ra chúng ta không cần phải tặng nó cho người ngoài.”  

 

Trịnh Dương, con trai thứ ba, nhịn mãi cuối cùng cũng lên tiếng.  

 

Bảo vật như vậy, ba anh em nhà họ Trịnh đều đang nhòm ngó, muốn Trịnh Văn Định ban cho mình, kết quả cuối cùng lại rơi vào tay người ngoài.  

 

“So với nguyện vọng của hai đời nhà họ Trịnh, so với vị trí chủ nhân vùng Lĩnh Nam trong tương lai, một thứ nhỏ bé kia có đáng là gì.”  

 

Trịnh Văn Định lạnh lùng trách mắng.  

 

Trịnh Dương còn muốn nói gì đó, nhưng khi gặp ánh mắt sắc lạnh của cha, chỉ biết cúi đầu.  

 

Sau đó, nghe hắn lẩm bẩm: “Chỉ sợ cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.”  

 

“Con nói cái gì?”  

 

Trịnh Văn Định nhướng mày.  

 

Đúng lúc này, tiếng nổ lớn vang lên, cửa phòng vỡ tan thành từng mảnh, bị người ta đạp đổ.  

 

Tiếp đó, một bóng đen như bao tải bị người ta ném vào, lao thẳng về phía Trịnh Văn Định.  

 

Trịnh Văn Định đứng phắt dậy, vung tay tung ra một chưởng, bóng đen kia bị đánh bay.  

 

Nhưng khi bóng đen rơi xuống, vẻ mặt Trịnh Văn Định đột nhiên thay đổi.  

 

Bởi vì người bị đánh bay chính là quản gia nhà họ Trịnh.  

 

Lúc này, người này đã tắt thở.  

 

Cùng lúc đó, Bạch Qua cầm trường thương hung hãn xông vào.  

 

Phía sau hắn là một đám thuộc hạ hung ác, vệ sĩ nhà họ Trịnh đã nằm trong vũng máu.  

 

Bạch Qua mang theo nụ cười tàn nhẫn.  

 

“Trịnh Văn Định, ông dám cấu kết với Lý Quân, âm mưu chống lại lãnh chúa Lĩnh Nam, tôi đặc biệt tới đây để lấy mạng ông.”  

 

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn qua một lượt rồi nhíu mày.  

 

“Lý Quân đâu?”  

 

Ánh mắt Trịnh Văn Định đầy lửa giận, siết chặt tay.  

 

“Bạch Qua, đừng có quá đáng, đây là phủ tổng đốc, tôi là tổng đốc đảo Hồng Kông do triều đình phong, cậu dám xông vào phủ tổng đốc hành hung, lẽ nào muốn tạo phản?”  

 

“Haha, ông chỉ là một tổng đốc bù nhìn, dám lớn tiếng với tôi, có phải ông quên mất ba năm trước trong đại sảnh nhà họ Hồng, ông đã lau giày cho tôi như thế nào không?”  

 

Nhắc đến chuyện này, Trịnh Văn Định tức tới đỏ mắt, đây là nỗi nhục lớn nhất của ông ta.  

 

Cũng chính là lý do ông ta không chút do dự lựa chọn ủng hộ Lý Quân.  

 

Đường đường là một tổng đốc, chỉ vì làm đổ rượu của Bạch Qua, lại bị ép phải lau giày cho hắn.  

eyJpdiI6IkZSN28yU1wvdHRHb3BYYXI2TkdmdHNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IldEN2dKbVp4S0xxVFArNVVTdVhrOFRRREppVVwvN3Z1aENGV3JNdmlMU1pMdGZUVFdvZGduaE5lWUtqWUlpT1wvQSIsIm1hYyI6IjliYjQ4YjZhYzQ3YzhkZTNhYjY2Mzg4YmU4ODdiYmJiMmUzMWQ5Y2M4ZGJmZDg2NWQ0NzE3YTYyODgxMzQyYjkifQ==
eyJpdiI6Ik1cLysrS001aUJsYzdINkdiXC8wOFl4dz09IiwidmFsdWUiOiJDVmVcL2RUMGxSQXRTV3Axa3kxUnpcL0tlYVQ5bmVpU2c3cVwvcldadlhMdzFjaVE3V1VmU3BLTmRNenZUbjlEUm9OMmxycURnS2pHVXlQMEROZlAzSmZIV3hnaXhEaG0zOU13dWMzbGRkK3lQbGZrUUxBZEVGQklGWGQ2XC9mR1lGYWg1M3k1RVBmQ2VNbFBLQnNKSHBSZ0hNd242ZGZzTnorNUpXdm1mbG9SN1U3bnBCK2ZcL0xXaHZzYXdmTDZOSE5CbiIsIm1hYyI6ImE5YmJkODAzZDA4OTA5YjU2MDA4M2IzYzJjZDM2Zjg4MzkwNGEwNGNjNWRiODRhOGU4ODhjNzM3M2ZhNDdjMzkifQ==

Ads
';
Advertisement