“Lý tiên sinh, đây chính là bí mật của nhà họ Hồng, nhưng không biết, sau khi biết những điều này, Lý tiên sinh vẫn còn muốn đặt chân đến nhà họ Hồng chứ?”  

 

“Mặc dù Huyết Ngọc Châu chưa chắc có thể chống lại trận pháp, ngay cả khi có thể chống lại trận pháp thì pháp khí mà Hồng Kiếm Minh để lại cũng có thể dễ dàng xóa sổ cường giả Thiên Nhân tầng năm.”  

 

Nghe vậy, Lý Quân khẽ mỉm cười: “Bất kể là núi đao hay biển lửa, tôi nhất định phải diệt nhà họ Hồng.”  

 

“Tốt!”  

 

Nghe Lý Quân nói vậy, Trịnh Văn Định cười ha hả.  

 

“Ban đầu tôi còn lo ngại rằng sau khi biết những bí mật này, Lý tiên sinh sẽ không dám lên núi, nhưng nếu Lý tiên sinh đã có khí phách như vậy thì nhà họ Trịnh tôi sẽ cược một ván với ngài!”  

 

Nói xong, ông ta ra lệnh cho con trai cả Trịnh Dự: “Đi, mang bảo vật của nhà họ Trịnh ra đây, trợ giúp Lý tiên sinh một tay.”  

 

Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Dự lập tức thay đổi.  

 

Bảo vật của nhà họ Trịnh là trụ cột lớn nhất của gia tộc họ Trịnh.  

 

Ban đầu, nhà họ Trịnh muốn hợp tác với Lý Quân, dù Lý Quân thua, nếu nhà họ Hồng trả thù, nhà họ Trịnh vẫn có thể dùng món bảo vật đó để bảo toàn tính mạng, nhưng bây giờ lại muốn dâng cho Lý Quân, tức là nhà họ Trịnh thực sự không còn đường lui.  

 

Thấy con trai có chút do dự, Trịnh Văn Định nhíu mày, không vui nói: “Sao nào, lời cha nói không còn hiệu lực nữa à?”  

 

“Con không dám!”  

 

Trịnh Dự vội cúi đầu.  

 

Rất nhanh sau đó, Trịnh Dự ôm một chiếc hộp ngọc đi vào.  

 

Chiếc hộp này không phải làm từ ngọc bình thường, mà là Bách Niên Hàn Ngọc.  

 

Trịnh Dự vừa cầm trên tay, chiếc hộp đã tỏa ra khí lạnh.  

 

Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một quả trái cây tròn to bằng nắm tay, có khuôn mặt em bé, sống động như thật.  

 

“Nhân Sâm Quả?”  

 

Lý Quân không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.  

 

Trịnh Văn Định chỉ cười lắc đầu.  

 

“Vật này có tên là Đan Thảo Hoàn, là bảo vật tổ tiên nhà họ Trịnh lấy được từ Di Tích Cấm, nói ra thì nó cũng có vài phần liên quan đến Nhân Sâm Quả.”  

 

“Nhân Sâm Quả là thứ do tác giả tiểu thuyết bịa ra, nhưng chắc chắn đã lấy loại quả này làm nguyên mẫu, chỉ là nó không có công hiệu thần kỳ như trong sách đâu.”  

 

“Nhưng sau khi ăn quả này vào, có thể khiến tu vi của người đó tăng vọt.”  

 

“Nói ra không sợ Lý tiên sinh chê cười, vốn dĩ tôi định nếu nhà họ Trịnh tôi gặp phải họa diệt môn thì sẽ đem vật này dâng cho Đại trưởng lão của Chiến bộ Nam Vực để cầu xin sự bảo vệ, như vậy nhà họ Hồng cũng không thể động vào nhà họ Trịnh tôi.”  

 

“Nhưng sau khi gặp Lý tiên sinh, tôi quyết định lấy nó ra để cược một ván với Lý tiên sinh.”  

 

“Nếu thứ này đã quý giá như vậy, tại sao ông không tự mình dùng?” Lý Quân nghi hoặc hỏi.  

 

Trịnh Văn Định chỉ cười khổ.  

 

“Tư chất của tôi tầm thường, Thiên Nhân tầng ba đã là cực hạn, mặc dù có ăn quả này cũng chỉ có thể đột phá đến Thiên Nhân tầng năm là cùng, nhưng vẫn không thể chống lại nhà họ Hồng, cũng không thể thực hiện được di nguyện của tiên phụ.”  

 

“Nhưng Lý tiên sinh thì khác, với tư chất của ngài, nếu dùng quả này thì như hổ thêm cánh, đây là chút thành ý của nhà họ Trịnh tôi.”  

 

“Nói đi, ngoài việc muốn tôi giúp đỡ đối phó với nhà họ Hồng, ông còn có yêu cầu gì nữa?”  

 

Lý Quân không vội nhận lấy quả, vật này quá quý giá, chắc chắn nhà họ Trịnh có điều kiện.  

 

Quả nhiên, Trịnh Văn Định khẽ cười.  

 

“Sau khi diệt nhà họ Hồng, tôi muốn nhập chủ vào phủ đệ của nhà họ Hồng.”  

 

Nói xong, ánh mắt Trịnh Văn Định lóe lên ánh sáng kỳ lạ, đó chính là tia sáng tham vọng.  

 

Mặc dù thế cục “Cửu Long chầu châu” đã bị phá hủy, nhưng vẫn còn bảy con rồng, nếu nhập chủ vào phủ đệ nhà họ Hồng, có thể chiếm đoạt khí vận của nhà họ Hồng, thay thế vị trí của bọn họ.  

 

Tham vọng của Trịnh Văn Định không chỉ là làm Tổng đốc Cảng Đảo, mà là trở thành Lãnh chúa Lĩnh Nam.  

 

“Được.”  

 

Lý Quân không chút do dự gật đầu đồng ý.  

 

Trên mặt Trịnh Văn Định hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng hành lễ với Lý Quân.  

 

“Lý tiên sinh, từ nay về sau, bất kể ngài có yêu cầu gì, nhà họ Trịnh tôi nhất định sẽ tận trung báo đáp, không hề do dự!”  

 

“Tôi không có yêu cầu gì, trước tiên hãy tìm cho tôi một căn phòng yên tĩnh, tôi cần luyện hóa quả này.”  

eyJpdiI6InpMWU8yMmlCczBITGZ3ZndXTnNVZGc9PSIsInZhbHVlIjoiODRLMDI5elwvZUI2WDdoZG1HVkNCcEwwNWFUMVBCWTBMcTdGS1VGcHppcDdRdUhLWVlFU3dpajh4Q1hnZ0M4R28iLCJtYWMiOiJjMGZjNzUxNjIyMDJkNzYzOGYyOTUzYTNkMzIyYjY0N2U2NTE2MWM2ZWJjOWNhOWUwZGNiMGIwNTU5NGY0NDYwIn0=
eyJpdiI6IlJKeHhVVkV6TWZnWUdCc0dBdG9ob0E9PSIsInZhbHVlIjoicXNuNE1pVUxESzR4N1FCbklzWDIwRFp3SFFFeDBRSnFkdzJpam43OFJZelwvc1g4ektIcjVnWk1OXC9jSUhLNWlWZXdqN3hSdzNNMGVBcnRaRFwvS1BPamtRa0lPQVlyb2RRaEJldVhUa3RTQ0lwUm85R2ZzZllMYkZHdWVsMzk2ZjdoV1o1cXZuRlpiOXROUmZBUWlleGZBPT0iLCJtYWMiOiI3MDZlNThhMmY2ZWZkODYyMmRiM2FlYzhkMzM0Njk2OTE1ZTBkMjNmZTJkNTEwZTY0ZDFhOGM2NThmNWQ4OWY4In0=

Nhà họ Hồng có nhiều át chủ bài ẩn giấu, ngay cả Lý Quân cũng không dám chủ quan, nếu đã có bảo vật quý giá như vậy, đương nhiên anh phải nhanh chóng luyện hóa để gia tăng thực lực mới được.

Ads
';
Advertisement