Đó là một người đàn ông có sống mũi cao, mắt sâu, mang đặc điểm của người phương Đông, nhưng có nét của phương Tây, là một người lai.
Đối phương mặc áo choàng đen, tóc xoăn, tay cầm một thanh đao cong, gã chính là Đồ Phu nổi tiếng trong giới sát thủ, cái tên khiến trẻ con cũng phải khóc thét.
Lúc này, gã như hòa làm một với bóng đêm.
“Tôi vừa nhìn thấy một bóng đen lướt qua.”
Một sát thủ của Ảnh Thí Các lên tiếng.
Sát thủ vốn giỏi ẩn náu, nhạy cảm với sự thay đổi của môi trường xung quanh.
“Kiểm tra kỹ một chút, hiện tại lệnh truy nã trên chợ đen đã được ban ra, không biết có bao nhiêu người muốn ám sát chủ thượng.”
Một đồng đội khác lên tiếng.
Khi ánh mắt họ hướng về phía mái nhà, đồng tử đột nhiên co lại.
Đúng lúc, bọn họ nhìn thấy bóng đen như hòa làm một với môi trường xung quanh.
“Không xong rồi, có người.”
Sát thủ của Ảnh Thí Các vừa lên tiếng, bóng đen kia đã lao thẳng về phía cửa kính biệt thự.
“Ầm!”
Lý Quân đang buồn chán ngồi xem tivi, kính cường lực của biệt thự đột nhiên vỡ tan, bị người ta đâm xuyên qua.
Đồ Phu cầm đao đứng giữa phòng khách, gã đánh giá nội thất trong phòng.
Không giống một sát thủ đến ám sát, mà giống một du khách đến tham quan, tự nhiên thoải mái.
Bên ngoài, sát thủ của Ảnh Thí Các và thành viên Chiến Long Điện đồng thời xuất hiện.
Ngay cả người trong nhà cũng bị đánh động, chạy ra ngoài.
Đặc biệt là Bùi Đông Chi, giọng nói đầy cảnh giác.
“Là Đồ Phu!”
Dù cảnh giác, nhưng Bùi Đông Chi cũng không lùi bước mà tiến lên đứng trước mặt Lý Quân.
“Nếu đã biết tên tôi, vậy còn không mau cút đi?”
Giọng Đồ Phu khàn khàn, chói tai, khiến người ta vô cùng khó chịu.
“Các người lui xuống đi.”
Lúc này, Lý Quân lên tiếng.
“Chủ thượng, cẩn thận.”
Bùi Đông Chi nhắc nhở.
Lý Quân không để tâm, anh đánh giá Đồ Phu trước mặt.
Không hổ là sát thủ xếp hạng thứ 7 thế giới, thực lực rất mạnh, e là không thua kém Tam trưởng lão đã bị anh giết chết.
Chẳng trách Hầu Thiên Lôi đặc biệt chạy ra nhắc nhở mình.
Đồ Phu liếc nhìn cảnh vật trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Quân.
“Số tiền treo thưởng trăm triệu, cộng thêm lời hứa của lãnh chủ Lĩnh Nam, cái đầu của cậu rất có giá trị đấy.”
“Tôi muốn mượn cái đầu của cậu dùng một chút, không biết cậu có ý kiến gì không.”
Ánh mắt Đồ Phu lóe lên ánh sáng đỏ tươi, gã liếm môi, mang lại cho người ta cảm giác tàn nhẫn và khát máu.
Lý Quân ném điều khiển tivi trong tay, kính cường lực bị Đồ Phu phá vỡ, gió lạnh vào, khiến không khí trong phòng cũng lạnh đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất