Bởi vì đã xác định không dễ dàng chiếm được bản nguyên của Sinh Tử Giới, thế nên đại đa số người mất đi hứng thú.

Nhưng dù là vậy, vẫn có không ít nhân vật cạnh tranh, hơn nữa tất cả đều là Siêu Thần.

Cơ hội để đạt hai Thế Giới Bản Nguyên trong một, chiến lực áp đảo trong cùng cấp không có nhiều.

Đã có một thanh niên diện mục tuấn lãng, thần thái phi dương ra giá đến 400 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.

Chỉ bất quá cái giá này chỉ tồn tại được chừng mười giây, đã có thanh âm trong trẻo khác vang lên:

“450 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm!”

Ra giá một lần tăng tận 50 mỏ, chủ nhân của giọng nói kia liền thu hút ánh mắt của đám đông.

Chỉ thấy đó là một nữ tử mặc cung trang đen tuyền có thêu những đoá hoa màu trắng, đeo mặt nạ đen che đậy nửa bên khuôn mặt, chỉ để lộ nửa khuôn mặt còn lại trắng muốt mỹ lệ.

“Thì ra là Tứ Đạo Giới Chủ!” Thanh niên kia nhếch mép nói:

“Nàng đã có Tứ Đạo Giới, còn hứng thú với Sinh Tử Giới sao?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Nữ tử lạnh nhạt đáp:

“Ai trả giá cao hơn thì được thôi.”

“Năm xưa thiếp khám phá hỗn độn từng ghé qua Tứ Đạo Giới.” Thần Huyền Huân cười truyền âm:

“Thế giới này chủ tu bốn loại đạo là Âm, Dương, Sinh và Tử... khi đó nó còn chưa có chủ nhân, một vài loại Sinh Mệnh và Tử Vong chàng triệu hoán được là do thiếp lấy ở Tứ Đạo Giới”

Lạc Nam vuốt cằm, vị Tứ Đạo Giới Chủ kia xem ra chủ tu bốn loại lực lượng này, chẳng trách sẽ hứng thú với Sinh Tử Giới.

Lại có người cắn răng ra giá lên 500 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.

Tứ Đạo Giới Chủ gần như không chút chần chờ nâng giá.

Toàn trường nhíu mày, ngay cả một số Siêu Thần Viên Mãn cũng bắt đầu do dự.

Việc bỏ ra hơn 500 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm để đổi lấy một phương thế giới không chịu cung cấp bản nguyên thật sự không phải hành vi khôn ngoan.

Ai cũng hiểu rằng nếu Sinh Tử Giới dễ dàng chịu giao ra Thế Giới Bản Nguyên của nó, thì Độn Bảo Thương Hội đã không phải mang thế giới ra đấu giá rồi.

Chứng tỏ Độn Bảo Thương Hội làm đủ mọi cách nhưng không ăn thua... dù người khác đạt được Sinh Tử Giới, kết quả e rằng cũng không có sự khác biệt.

Thế là không một ai lên tiếng cạnh tranh, Tứ Đạo Giới Chủ thành công đạt được thế giới với giá 526 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.

“Chúc mừng Tứ Đạo Giới Chủ đạt được Sinh Tử Giới, tiểu nữ sẽ đem toạ độ của nó truyền cho ngươi.” Lam Điệp hài lòng cười nói:

“Hơn nữa nếu có Siêu Thần muốn cướp đoạt, Độn Bảo Thương Hội cũng sẽ cung cấp trợ lực.”

“Đa tạ!” Tứ Đạo Giới Chủ thản nhiên đáp.

Hỗn độn bao la vô tận, muốn tìm chuẩn xác vị trí của một thế giới không phải chuyện dễ dàng.

Nếu không có Độn Bảo Thương Hội cung cấp thông tin, dù là Siêu Thần muốn tìm thấy Sinh Tử Giới cũng chẳng biết phải mất bao nhiêu năm tháng.

Thế nên dù không có Thế Giới Bản Nguyên, Độn Bảo Thương Hội vẫn có quyền mang Sinh Tử Giới ra bán đấu giá, không ai cảm thấy chuyện này không phù hợp.

Chưa kể bọn hắn còn biết cách kinh doanh, sẵn sàng hỗ trợ khi có kẻ khác tranh cướp thế giới với Tứ Đạo Giới Chủ, đây xem như là “bảo hiểm”.

“Tứ Đạo Giới Chủ...” Lạc Nam lặng lẽ quan sát, ghi nhớ thật kỹ nữ nhân này.

Hắn cảm ứng được, Tứ Đạo Giới Chủ là một vị cường giả Siêu Thần Hậu Kỳ.

“Ngươi nhìn cái gì?” Đột nhiên nàng ta quay đầu, ánh mắt trắng đen khoá chặt lấy hắn.

Hiển nhiên cảm giác được Lạc Nam nhìn trộm mình.

Lạc Nam bình thản cười nói: “Thấy tỷ tỷ ra tay hào phóng như vậy, hiếu kỳ mà thôi.’

“Tỷ tỷ?” Tứ Đạo Giới Chủ lạnh lùng hừ một tiếng:

“Ai là tỷ đệ với ngươi?”

“Vậy được rồi, xin lỗi nhé lão tiền bối.” Lạc Nam chắp tay tạ lỗi.

“Phốc!” Thần Hiên Hiên cùng Linh Vũ Mộng Âm bật cười ra tiếng, thầm nghĩ cái tên này vô lại như vậy, vì sao cảm giác có chút quen thuộc?

Vân Tiêu cũng nhịn không được cong môi.

“Ngươi...” Tứ Đạo Giới Chủ muốn bạo tẩu.

Động vào tuổi tác chính là chọc giận mọi nữ nhân, nhất là khi nàng còn chưa già đến mức như vậy.

“E hèm!” Lam Điệp lên tiếng nhắc nhở:

“Mời quý khách tập trung, nơi này không phải chỗ tranh đấu.”

Tứ Đạo Giới Chủ không nói thêm lời nào, chỉ lạnh lẽo như băng trừng thêm một cái.

Lạc Nam vô tội nhún nhún vai, nữ nhân này thật sự khó tính nha.

Tu vi ngươi cao hơn ta, gọi là đạo hữu thì không thích hợp...

Gọi tỷ tỷ ngươi không thích, gọi lão tiền bối thì chọc giận ngươi.

Vậy rốt cuộc muốn gọi thế nào?

“Không bỏ được thói trêu hoa ghẹo nguyệt.” Vân Tiêu bất đắc dĩ thở dài.

Lạc Nam cười hề hề, dù sao thì tương lai còn phải tìm hiểu thêm về vị Tứ Đạo Giới Chủ này, trước mắt cứ đấu khẩu một phen để lại ấn tượng cũng không tệ.

Bất kể thế nào, hắn cũng phải lấy Sinh Tử Giới về cho Tiểu Tiểu.

......

Thời gian dần trôi, lần lượt các vật phẩm được mang lên đấu giá.

Chỉ bất quá các vật phẩm sau này giá trị không bằng so với Nhiên Giới Bản Nguyên và Sinh Tử Giới, Lạc Nam cũng chẳng có hứng thú.

Đan dược, trận pháp, công pháp, vũ kỹ, Siêu Thần Binh... hắn không hề thiếu.

Vẫn giữ Nguyên Thạch, không lấy thêm thứ gì...

Lam Điệp lại lấy ra một tấm cổ đồ rách bằng da, bên trên phủ đầy bụi bặm và khí tức cổ xưa, cao giọng nói:

“Đây là tàn đồ dẫn đến truyền thừa của một vị Siêu Thần, dựa theo nghiên cứu của chúng tôi, nó được lưu truyền từ thời Thượng Cổ đến tận ngày nay. Tuy nhiên tàn đồ không hoàn chỉnh, chưa đủ manh mối để tìm đến vị trí cụ thể của truyền thừa, vị khách nào đạt được phải tự nghiên cứu tìm hiểu thêm.”

“Giá khởi điểm 10 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm!”

Thứ này chỉ hợp với các đại năng còn chưa có đủ khả năng sở hữu Thế Giới Bản Nguyên, lập tức khiến Thần Hiên Hiên và Linh Vũ Mộng Âm hứng thú.

Sau một phen cạnh tranh, hai nữ thành công sở hữu với giá gần 100 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.

Hai nàng có hứng thú với việc tìm tòi khám phá, cũng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đột phá Siêu Thần.

Bảy ngày trôi qua, rốt cuộc thứ Lạc Nam và Vân Tiêu chờ đợi đã đến.

Ngay khi Lam Điệp lấy ra vật phẩm, mảnh gốm trong cơ thể Vân Tiêu đã phản ứng dữ dội.

Quả nhiên chỉ thấy Lam Điệp phất tay, một mảnh gốm nhỏ có màu vàng nhạt óng ánh xuất hiện.

Quy tắc Kim Đạo, tuy nhiên chỉ sánh ngang với Siêu Thần Hậu Kỳ, có vẻ mảnh gốm này yếu hơn không ít so với mảnh ở Diệt Thần Lôi Hải.

“Đây là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá!” Lam Điệp nhoẻn miệng cười nói:

“Trước khi giới thiệu nó, tiểu nữ xin được đa tạ chư vị đạo hữu đã cất công đến tham gia Đấu Giá Hội lần này, Độn Bảo Thương Hội vô cùng trân trọng.”

Toàn trường đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao vật phẩm cuối cùng chỉ là một mảnh gốm sứ vỡ, nhìn khí tức mà nó toả ra có vẻ cũng chẳng mạnh lắm.

“Nhị trưởng lão, thứ đó có gì đặc biệt?” Một vị đại năng hiếu kỳ hỏi.

“Chính vì không có gì đặc biệt nên mới trở nên đặc biệt.” Lam Điệp tự tin nói ra:

“Toàn bộ Độn Bảo Thương Hội, những vị Giám Định Sư hàng đầu đều đã ra tay tìm tòi nhưng vẫn không tìm ra được bí mật của mảnh gốm này, bên trên nó chỉ có Quy tắc Kim Đạo sánh ngang Siêu Thần Hậu Kỳ, ngoài ra chẳng còn gì khác.”

“Vị khách nào có hứng thú, hãy tự mang về nghiên cứu, giá khởi điểm một mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm!”

Lạc Nam và Vân Tiêu đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ Độn Bảo Thương Hội thật sự không biết mảnh gốm này là phần vỡ của Vạn Đạo Lưu Ly Bình?

“Có thể là muốn câu cá!” Vân Tiêu ánh mắt loé lên tia sáng trí tuệ:

“Chỉ những người có mảnh gốm mới cần đến mảnh gốm, không loại trừ khả năng Độn Bảo Thương Hội muốn dụ người sở hữu mảnh gốm xuất hiện, sau đó sẽ ra tay nhắm vào kẻ đó.”

“Nói có lý!” Thần Huyền Huân tán thành suy đoán này.

“Nếu thật sự như thế, vậy phải xem ai là người cầm cần, ai là cá.” Lạc Nam thản nhiên nói:

“Nếu vì sợ mắc câu mà lùi bước, vậy vĩnh viễn cũng không thể thu thập đủ Vạn Đạo Lưu Ly Bình.”

Mỗi mảnh gốm của Bất Hủ Thần Vật đều chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hắn thậm chí đã sẵn sàng đương đầu với những tồn tại kinh khủng hơn để thu thập chúng nó.

Vì một Bất Hủ Thần Vật đã từng tung hoành Chung Cực thời Thượng Cổ, rất đáng để liều mạng.

“Chàng nói đúng!” Vân Tiêu cười trêu tức:

“Ta tin chàng có thể mang ta bỏ chạy.”

“Hắc hắc...” Lạc Nam lén lút véo đùi nàng.

Khi hai người trêu đùa, giá của mảnh gốm đã được nâng lên đến 200 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.

Dù chưa biết nó là thứ gì, nhưng ẩn chứa Quy tắc Kim hệ Siêu Thần Hậu Kỳ cũng rất giá trị, không ít cường giả chủ tu Kim thuộc tính hứng thú với nó.

Lạc Nam cũng chẳng vội vàng...

Lúc này trong một gian phòng xa hoa ẩn trên Độn Bảo Chiến Thuyền, khung cảnh buổi đấu giá hiện ra trước mặt hai nhân vật.

Trong đó là một nam tử trung niên diện mục lẫm liệt, mày kiếm mắt sáng, thân khoác ngân bào cao quý.

Nếu Lạc Nam thấy, sẽ biết được vị nam tử trung niên này chính là Hội Trưởng của Độn Bảo Thượng Hội - Dương Thiên Hào, Siêu Thần Viên Mãn hàng thật giá thật.

Nhưng đáng nói chính là, dù ở ngay tại địa bàn của mình, Dương Thiên Hào lại đang cung kính trước kẻ đối diện, chủ động rót rượu mời đối phương thưởng thức.

Nhân vật đối diện với Dương Thiên Hào là một thần bí nhân, áo choàng trắng che đậy từ đầu đến chân không rõ diện mục, chỉ lặng lẽ uống rượu và chú ý đến hình chiếu diễn biến của buổi đấu giá.

Nhìn thấy mảnh gốm đã đăng tràng, thần bí nhân lẩm bẩm:

“Phí nhiều công sức như vậy, mong rằng không uổng công bổn toạ đi một chuyến...”

......

“500 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm!”

Nghe giọng điệu trầm thấp nâng giá lên, Lạc Nam nhíu mày nghi hoặc:

“Chẳng lẽ kẻ này cũng sở hữu mảnh gốm?”

Trước đó vẫn còn không ít người cạnh tranh, nhưng từ khi hắn đem giá mảnh gốm nâng lên 400... hầu hết thanh âm đã im bặt.

Bởi lẽ không ai muốn bỏ ra cái giá quá lớn cho một mảnh gốm chưa rõ lai lịch.

Lạc Nam cứ tưởng mình ăn chắc rồi, thì có kẻ thần bí mặc giáp khắp toàn thân lên tiếng cạnh tranh với hắn.

Đưa đẩy một hồi, giá đã lên đến 500.

“Kim Thần Nhi, ở đây còn mảnh gốm nào khác không?” Lạc Nam thận trọng hỏi.

“Không có, mảnh ngươi đang đấu giá là duy nhất tại đây, ta có thể khẳng định.” Kim Thần Nhi truyền âm đáp:

“Ngay cả tên đang cạnh tranh với ngươi cũng không có.”

Lạc Nam nhíu mày: “Khả năng tên này biết về Vạn Đạo Lưu Ly Bình?”

Nhưng mặc kệ thế nào, đã đến đây rồi thì hắn không muốn từ bỏ, tiếp tục nâng giá:

“550 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm!”

“600 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm!” Kẻ mặc giáp trầm giọng ứng tiếng.

Toàn bộ quảng trường đều im lặng nhìn hai người cạnh tranh với nhau.

Đây đã là mức giá hiếm hoi xuất hiện trong buổi Đấu Giá lần này, không ít người đã bắt đầu hoài nghi, liệu cái mảnh gốm kia ẩn chứa bí mật gì đáng gờm hay sao mà lại có người nguyện ý đưa ra giá cao để cạnh tranh như vậy?

“626!” Lạc Nam nâng giá.

“650!” Kẻ mặc giáp có vẻ không muốn bỏ qua.

“669!” Lạc Nam hừ lạnh.

Khiến hắn bất ngờ chính là, lần này kẻ mặc giáp lại im lặng, không tiếp tục tranh giành với hắn.

“Bỏ cuộc rồi?” Lạc Nam âm thầm nghi hoặc, chẳng lẽ vì mình đưa ra số đẹp?

Nếu là thế thì quá hoang đường...

Tên mặc giáp kia thật sự im lặng, dường như hắn đã đạt được mục đích khi ép đối thủ cạnh tranh thể hiện quyết tâm sở hữu mảnh gốm.

“Chúc mừng quý khách!” Lam Điệp vỗ tay cười, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn hắn:

“Ngươi thành công đạt mảnh vỡ bí ẩn với giá 669 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm!”

Lạc Nam và Vân Tiêu nhíu mày, có cảm giác như mình đang bị đưa vào tròng.

Nhưng đâm lao phải theo lao, không vào hang cọp không thể bắt được cọp con, hắn cũng gọn gàng dứt khoát đem một Túi Trữ Vật ném ra.

Lam Điệp đích thân giao mảnh gốm vỡ cho hắn, quay trở lại sân khấu tuyên bố:

“Buổi đấu giá đến đây là kết thúc, tất cả quý khách có thể tự do!”

Trong gian phòng ẩn, thần bí nhân ung dung đứng lên, ánh mắt sau lớp áo choàng gắt gao khoá chặt lấy Lạc Nam.

“Thì ra là kẻ này...” Dương Thiên Hào nghiêm nghị nói:

“Trước đó hắn đưa ra nguyên liệu từ Luân Hồi Thụ, Ngô Đồng Thụ.”

“Yên tâm!” Thần bí nhân lạnh nhạt đáp:

“Chỉ cần lấy được thứ đó, bổn toạ sẽ cho các ngươi tất cả Mệnh Thiên Nguyên Chủng.”

......

“Không ít kẻ chú ý đến chúng ta!” Vân Tiêu truyền âm.

Lạc Nam nhún nhún vai: “Mặc kệ chúng, đến thì đánh... không đánh được thì chạy.”

Trước đó ở trong Hoán Nguyên Các đã có nhiều kẻ nổi lòng tham, hiện tại lại thấy Lạc Nam bỏ ra cái giá lớn để thu được mảnh gốm, không thèm thuồng mới là chuyện lạ.

“Đi thôi!” Hắn nắm tay Vân Tiêu, cả hai thi triển thân pháp rời khỏi Độn Bảo Chiến Thuyền.

Mà ngay khi hai người vừa đi, phía sau đã có hơn mười thân ảnh cấp tốc đuổi theo.

Nhìn thấy cảnh này, Linh Giới Chi Chủ cảm thán nói:

“Hai người này sắp gặp hoạ, đạo lý mang ngọc có tội ai cũng hiểu, nhưng muốn né tránh thì không dễ dàng.”

Nếu như lúc này cũng vì lo lắng mang ngọc có tội, sẽ bị người khác ghen ghét đố kỵ mà ra tay cướp đoạt, từ đó không dám sở hữu vật phẩm quý, vậy còn tu luyện cái gì nữa?

“Theo quan sát thử xem!” Thần Giới Chi Chủ hứng thú đề nghị.

“Phụ thần, chẳng lẽ ngươi cũng định giết người đoạt bảo?” Thần Hiên Hiên không vui nói.

Nàng ưa thích hành sự quang minh chính đại, không đồng ý ỷ đông hiếp yếu như vậy.

“Phải đó, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta.” Linh Vũ Mộng Âm có cùng quan điểm.

“Hai nha đầu ngốc!” Linh Giới Chi Chủ cười nói:

“Thần huynh chỉ muốn tốt cho hai ngươi, đây là cơ hội tốt để xem Siêu Thần chiến đấu, gia tăng kinh nghiệm, hiểu chưa?”

“Với thực lực của hai ta chưa chắc có thể xen vào... bởi vì có cả Siêu Thần Hậu Kỳ nhắm vào bọn họ.” Thần Giới Chi Chủ nghiêm túc gật đầu.

Thần Hiên Hiên với Linh Vũ Mộng Âm nghe vậy cũng động tâm.

Quả thật ở hỗn độn hiếm khi xảy ra Siêu Thần Chiến, trước đây các nàng cũng chỉ toàn đấu với đại năng mà thôi.

Mà dù có Siêu Thần giao chiến, hai nàng cũng không dám đến gần quan sát...

Hiện tại có trưởng bối bảo vệ, quả thật là cơ hội khó được.

eyJpdiI6IktpbEZiSnQxUzUzM3JYRFg1cEFmWUE9PSIsInZhbHVlIjoiMGd3RjQ2YlRmd1FraGJnYXNMZjVjUWd1RGtncm1PYnEzN1c1d0pSMjNoeHlLVWV2MGhWS2ExZVRqaURPdWtpemRpTFRiY1NiN1RUOU4wV1RKVTViN1JRZ0JSaG11UHo0NGdISXNxaU5FUDg1aDJGcDV4OWhUZ1M5T2ZsT2oxb2NSQWVrdlZDK25ZUGJRdU1HMElZQ3VnPT0iLCJtYWMiOiJlM2E3YTllYTBmNDMxYWM1Y2FlM2ZkM2EyMWRlMDAwZWZhYzg2YmM5ODZiNjQ5YjQxYzIzMGVkMDgxNWIyYWJhIn0=
eyJpdiI6IlwvVkRlYXhUc0VKWFJVeXB6cGptYUpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9TMkdVVTlxbThIdlF3YmR4alpTbEVGS1MzR2h3MVhJanVuXC9idzJaSHdRN2p4cFlXN2NcL01mcFdkREFHR09Md0hraGVtKzNpZEg5SEtYTkRIYm4wcVwvTWwzU3k3bTA1Y09vTEJESkoxckFVRkJVNjVicjVLZDQ3RVBWN2YrbjRLIiwibWFjIjoiMmVhMmVmOWIzZTY2N2RjNjQwZWFjZjg5MmFlMjBhZjE4NzkwMzYwNmI4NDc4ZjE0YTRiMTRmMDczMTcxN2Y2MiJ9

 

Ads
';
Advertisement