“Bá Chủ Thần Thế mở!”
Lấy Lạc Nam làm trung tâm, Hỗn Độn Thần Thế, Bất Hủ Bá Thế và Loạn Đạo Thần Thế dung hợp, một phương thế giới uy nghiêm khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.
ẦM ẦM ẦM!
Hỗn độn run rẩy, tai kiếp tung hoành, quy tắc thét gào, Thần Văn mênh mông.
Tất cả những điều đó đều thuộc quyền khống chế của Lạc Nam.
Trong thế giới này, hắn chính là Bá Chủ, sự áp chế tuyệt đối từ ý chí thế giới lên bất kỳ kẻ nào có ý niệm chống lại.
Tấm phù lục như sắp tan biến trong tay Ứng Khang bỗng nhiên ngưng đọng, tác dụng của nó đã bị phá huỷ.
Không gian trong hỗn độn vốn hỗn loạn và không xác định, lúc này lại trở nên ngưng đọng, phong toả, cấm dịch chuyển trong mọi tình huống.
“Không... không thể nào! Đây là gì?”
Ứng Khang rốt cuộc kinh hãi thật sự, vì hắn không còn cảm nhận được bất kỳ con đường đào tẩu nào.
Thậm chí Hỗn Độn Siêu Không Phù - vốn có thể xuyên qua hỗn độn vô tận, lúc này như một mảnh giấy nát trong lòng bàn tay.
“Ngươi không phải đang muốn chạy sao? Không phải muốn quay lại trả thù à?”
Giọng Lạc Nam vang vọng như thần chỉ, từng tiếng như trấn áp vào linh hồn vị Giới Chủ đáng thương.
Đột phá Siêu Thần, đồng nghĩa tất cả các loại quy tắc mà hắn sở hữu đều đã trở thành Quy tắc Siêu Thần.
Khi tất cả quy tắc này dung hợp tạo thành Quy tắc Bá Đạo, quyền năng của Bá Chủ Thần Thế đã đạt đến một cấp độ khác.
Một bước tiến lên, hư không vỡ tan, Ứng Khang cảm thấy bản thân mình như đang đối mặt với Chúa Tể Hỗn Độn, mỗi một ánh mắt đều có thể áp chế hắn gắt gao.
Bên ngoài cơ thể Lạc Nam có Bất Hủ Thần Văn bay lượn, sau lưng hắn hiện ra hư ảnh mười lăm vạn hành tinh xoay tròn, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ mỹ lệ nhưng đầy nguy hiểm dưới gót chân, mỗi bước đạp chân vang lên vạn kiếm gào thét.
Bá Chủ Thần Thế giờ đây đủ trấn áp tất cả đại năng thành mảnh vụn, áp chế Siêu Thần.
Ứng Khang cảm giác mình trở nên nhỏ bé, đáng thương và bất lực trong thế giới này.
Hắn nhận thức được một điều, thì ra ngay từ đầu đối thủ chưa từng sử dụng át chủ bài, nếu không phải vì muốn mượn lực lượng của hắn đột phá Thể tu, chỉ cần xuất động Bá Chủ Thần Thế ngay từ đầu, bản thân mình có lẽ không thể chiếm thượng phong dù chỉ một chút.
“Không! Ta là Giới Chủ! Ta là Siêu Thần!”
Ứng Khang gào rú không chấp nhận sự thật này, Siêu Thần Kinh Mạch toàn bộ nổ tung, thiêu đốt để tạo ra bạo phát cuối cùng.
Từ trong Bích Độc Đao, hắn huy động toàn bộ lực lượng, toàn bộ quy tắc có thể.
Đáng tiếc... đã muộn.
Mọi lực lượng của hắn, mọi quy tắc của hắn còn chưa kịp vận chuyển đã bị quyền năng của Bá Chủ Thần Thế phá vỡ, căn bản không thể làm ra bất cứ động tác nào trong thế giới bá đạo này.
“Ngươi! Không xứng thành Vong Linh!”
Giọng nói lạnh lẽo của Lạc Nam vang lên, tuyên bố kết cục.
Bàn tay hạ xuống, Bá Chủ Thần Thế ngưng tụ dữ dội, trấn lên cơ thể Ứng Khang.
Hắn không còn giữ được hình người, làn da nứt toác, thần hồn bất định.
“KHÔNG!!!” Hắn thét gào:
“Sau lưng ta là...”
“Không quan tâm lắm!” Lạc Nam bình thản vươn tay, không có kiên nhẫn nghe con mồi nói tiếp.
Ta ngay cả kẻ thù cấp Bất Hủ cũng có không ít, còn sợ sau lưng ngươi là ai nữa sao?
ẦM!
Một quyền cuối cùng đánh xuống, lồng ngực Ứng Khang lõm vào, tất cả quy tắc trên người hắn tán loạn, sụp đổ.
Thế Giới Bản Nguyên bị tay Lạc Nam lôi ra như một ngọn đèn dầu suy yếu, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Cảm nhận được Thế Giới Bản Nguyên này đang muốn phá không trốn đi, Lạc Nam nhếch mép, trực tiếp đem nó nhốt vào trong Không Gian Đỉnh vô tận của mình.
Chưa dừng lại ở đó...
“Đoạt Hồn!”
Bất Hủ Thần Hồn hoá thành từng sợi Hồn Xích mãnh liệt cắm vào linh hồn của Ứng Khang, cường thế rút ra.
ONG ONG ONG...
Hồn Đỉnh hưng phấn tru lên, chúng nữ Hồn Nguyệt Ánh, Huyễn Mộng, Hàn Chi, Thiên Lệ rên rỉ.
“Phu quân... bọn thiếp thoải mái...”
Mặc dù Ứng Khang không phải Hồn tu, nhưng linh hồn của một vị Siêu Thần Trung Kỳ vẫn cực kỳ chất lượng, trở thành nguồn dinh dưỡng tuyệt hảo cho tất cả các nàng.
RĂNG RẮC...
Bình cảnh bị phá nát, Hồn Lực của Lạc Nam đạt đến Hồn Siêu Thần Sơ Kỳ.
Ứng Khang đã ngã xuống, thi thể không đầu, thân thể không nguyên vẹn.
Một vị Giới Chủ, một Siêu Thần Trung Kỳ, tử vong hoàn toàn trong Bá Chủ Thần Thế.
Mà đúng như đã nói, bởi vì kẻ này nảy sinh ý định trả thù thâm độc, Lạc Nam không có ý định giữ hắn lại làm Vong Linh của mình, thôn phệ và luyện hoá sạch sẽ linh hồn, xoá sổ hoàn toàn sự tồn tại của đối phương.
Ngay cả cơ hội làm nô lệ cũng không có.
KENG!
Bích Độc Đao phẫn nộ vì mất đi chủ nhân, tru lên một tiếng lao thẳng đến Lạc Nam.
“Hừ!” Lạc Nam nhếch mép:
“Có chủ ngươi còn không làm nên trò trống gì, thật ngu xuẩn!”
Hắn điểm đầu ngón tay, cuồn cuộn Quy tắc Bá Đạo dung hợp cùng Bất Hủ Thần Văn hoá thành tầng tầng phong ấn, khoá chặt lấy Bích Độc Đao, phong toả toàn bộ lực lượng của nó.
“Hồng Nhi!” Lạc Nam hài lòng nói:
“Ăn chậm một chút!”
“Hì hì, tuyệt hảo baba!” Tiếng cười khúc khích của Lạc Hồng Kiếm vang lên:
“Hy vọng đủ để ta tiến vào Siêu Thần Binh!”
......
Lạc Nam xách theo thi thể của Ứng Khang trở về...
“Phu quân, thiếp...”
Tiểu Tiểu vỡ oà bay lên nghênh đón hắn.
Lạc Nam ôn nhu nhìn nàng, đem xác Ứng Khang tuỳ tiện vứt ra một bên, vòng tay ôm lấy Tiểu Tiểu.
Nữ nhân run rẩy trong lòng phu quân, Lạc Nam vỗ về an ủi:
“Thù của nàng chính là thù của ta, phu quân rốt cuộc báo được thù cho nhạc phụ và nhạc mẫu.”
“Thiếp biết, thiếp yêu chàng!” Tiểu Tiểu cảm động hôn lên môi hắn.
Lạc Nam siết chặt nàng, chờ Nguyên Giới đi vào ổn định, hắn sẽ mang Tiểu Tiểu đi lấy về những thứ thuộc về nàng.
Sinh Tử Giới phải thuộc về chủ nhân thật sự của nó.
Toàn bộ thế giới tĩnh lặng...
Mặc dù đại đa số tu sĩ không được tận mắt chứng kiến cuộc chiến của Siêu Thần trong truyền thuyết, nhưng động tĩnh, thanh thế kinh khủng vang vọng bên ngoài hỗn độn vẫn vang vọng khắp thương khung.
Mỗi một lần khí tức Siêu Thần khuếch tán cũng khiến tim của tất cả nhấc lên đến cổ họng.
Và khi chứng kiến Giới Chủ mang theo thi thể không đầu của kẻ địch hạ xuống, ôm lấy thê tử của mình vào lòng, cả thế giới lại lần nữa sôi trào.
Không chỉ là tiêu diệt cường địch, mà còn là báo được huyết thù, vì thê tử của mình đòi lại công đạo.
Vô cùng ý nghĩa...
Tất cả sinh linh ngẩng đầu ưỡn ngực, niềm kiêu hãnh và tự hào bao phủ khắp toàn thân, từ linh hồn cho đến thể phách.
Ngay cả Vân Tiêu, Hương Trà cũng thoả mãn ngắm nhìn cảnh tượng này.
Đây chính là Nguyên Giới Bá Chủ, cũng là nam nhân quan trọng nhất trong vận mệnh của các nàng.
Cùng Tiểu Tiểu hạ người rơi xuống Bá Chủ Chi Thành, đón lấy từng đôi mắt đẹp, Lạc Nam cười một tiếng:
“Thi thể Siêu Thần, xương cốt Siêu Thần... các nàng thích thì nghiên cứu!”
“Baba, không có sao chứ?” Lạc Yêu Nhi lo lắng chạy đến, vừa rồi nhìn hắn thi triển Huyết Chiến Cuồng Quyết chịu vô vàn thống khổ, tiểu cô nương nội tâm còn mếm yếu chịu không nổi đau xót, khoé mắt vẫn còn ngấn lệ.
“Haha, quả thật có chút mệt.” Lạc Nam xoa xoa đầu nàng:
“Bất quá đó là một phương thức chiến đấu khác của baba, không cần lo lắng.”
Huyết Chiến Cuồng Quyết đã hết tác dụng, tu vi của hắn tuột trở về Sơ Kỳ như cũ, thân thể có phần uể oải.
Nhưng cũng nhờ vừa mới đột phá Thể Siêu Thần, phản phệ cũng không đến mức độ nghiêm trọng.
Chúng nữ nhẹ gật đầu, bình thường Lạc Nam hay nghiền ép trực diện đối thủ, vượt cấp cũng là vô cùng táo bạo và dứt khoát nên mọi người vô thức quên rằng hắn có rất nhiều phong cách chiến đấu đa dạng.
Chẳng hạn như tiêu hao chiến, kéo dài trận chiến càng lâu sẽ càng có ưu thế... với những con bài phục hồi mạnh mẽ, hắn cũng chẳng ngại mấy kiểu trận chiến như thế này.
Lại ví như dùng mạng đổi mạng, đột phá trong chiến đấu, chuyển thương thế thành sức mạnh... tất cả Lạc Nam đều tinh thông.
Tuỳ vào từng trường hợp, hắn sẽ vận dụng cách chiến đấu khác nhau, chiêu thức khác nhau.
Lúc thì đường đường chính chính, cũng có lúc không từ thủ đoạn.
Ở Đoạt Nguyên Chi Chiến, hắn chưa từng dùng Tiềm Không Chi Thế để đánh lén các nữ nhân, từng chiêu từng chiêu đều là tấn công trực diện.
Còn đối mặt với kẻ ngoan độc như Ứng Khang, hắn lập tức để đối phương ăn quả đắng.
Đây chính là con người của hắn.
“Phu quân, nghỉ ngơi đi!”
Nhìn nơi đầu chân mày nam nhân không giấu được nét mệt mỏi, Yên Nhược Tuyết ôn nhu lên tiếng.
“Ừm, mấy lão bà vào vi phu ôm ngủ một trận cho khoẻ.” Lạc Nam cười haha, vòng tay ôm lấy eo bà cả và Hi Vũ đang ở bên cạnh, tiến vào trong Bá Vũ Điện.
“Đế Lạc, nàng và các tỷ muội kiểm tra Nhẫn Trữ Vật của tên đó xem có gì thú vị.”
Hắn không quên dặn dò một tiếng.
“Nhanh thật... hắn trưởng thành quá nhanh!” Nhìn bóng lưng Lạc Nam cùng chúng nữ rời đi, Cổ Nguyệt Cơ mím môi:
“Chiến lực của hắn hiện tại, e rằng phụ thân chúng ta ngày trước cũng không phải đối thủ.”
Cổ Nhật Cơ ánh mắt ngập tràn lửa nóng:
“Như vậy mới tốt, tỷ nhìn thấy hy vọng báo thù.”
Cổ Nguyệt Cơ tán thành gật mạnh đầu, quả thật đối với những tồn tại cao cao tại thượng kia, nếu Lạc Nam không có biểu hiện kinh khủng, đó mới là điều đáng lo lắng.
Còn hiện tại trước thực lực của hắn, hai nàng càng thêm an tâm.
......
Lạc Nam thật sự ngủ...
Liên tục đột phá Nguyên, Thể và Hồn vào Siêu Thần, còn chưa kịp ổn định tu vi đã phải vượt cấp đại chiến một trận, dù yêu nghiệt đến đâu cũng khó tránh khỏi tinh thần mỏi mệt.
Giấc ngủ của hắn cũng không bình thường, trong linh hồn có 69 vị Tuyệt Sắc Mỹ Hồn Cơ ôn dưỡng.
Đầu gối lên đùi Á Hy Thần, ngửi được hương thơm mê người dễ chịu từ Thiên Hương Ngọc Thể của nàng.
Tiếng đàn của các mỹ nhân ngư từ các nàng Thuỷ Triều Tịch, U Quỳnh, Linh Lung hoà cùng tiếng hát từ Tiên Âm, Thần Âm của Cầm Dao Nhã, Cầm Thanh Vận du dương bên tai.
Từng khối cơ bắp căng cứng lại được các bàn tay mềm mại vuốt ve, xoa bóp thư giãn.
Chúng nữ đem hắn sủng ái đến tận trời, thay nhau hầu hạ để giấc ngủ của phu quân mình có được chất lượng tốt nhất.
Mà nhờ năng lực chăm sóc của các nàng, tu vi của hắn cũng dần trở nên ổn định, căn cơ càng thêm vững chắc.
Ba ngày ba đêm, Lạc Nam chậm rãi mở mắt, nhìn thấy từng khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn bồi tiếp bên người, trực tiếp ôm Á Hy Thần đè xuống:
“Các bảo bối, phu quân thèm!”
Thể tu đột phá, sinh lực tràn trề, quả thật như núi lửa bùng nổ.
“Đáng ghét!”
Trong tiếng oanh oanh yến yến, bầu không khí hương diễm lại bao phủ đại điện uy nghi.
Mỹ âm vang vọng, một khúc ôn tình rung động lòng người...
Không biết qua bao lâu sau, Tuế Nguyệt lười biếng tựa đầu vào lồng ngực nam nhân, vừa yêu vừa hận nói:
“Đột phá Siêu Thần khiến chàng càng thêm mạnh mẽ ở phương diện này, tất cả chúng ta chẳng còn manh giáp.”
“Trước đây cũng thế mà.” Lạc Nam cười xấu xa:
“Các nàng chưa từng thắng phu quân lần nào.”
Từng đôi mắt hờn dỗi liếc xéo, nhưng không thể phản bác nổi.
Huyết mạch Long Tộc, huyết mạch Bất Hủ Cổ Tộc, Thể tu cường đại, Âm Dương Chi Lực thịnh vượng... bất cứ khía cạnh nào của người nam nhân này cũng đủ để ngự nữ thiên hạ, hàng phục mọi nữ nhân.
Lạc Nam vuốt ve làn da nhẵn nhụi của Yên Nhược Tuyết, đem cái Thế Giới Bản Nguyên đoạt được từ Ứng Khang đưa cho nàng cười nói:
“Bà cả ưu tiên, trước hết tiến vào Siêu Thần... những người khác ta sẽ từ từ tìm kiếm.”
Các nữ nhân đối với điều này không hề dị nghị, Yên Nhược Tuyết thân là Bá Hậu, đương nhiên phải có được ưu thế của Bá Hậu.
Bá Hậu đột phá Siêu Thần, không ai cảm thấy không phục.
Nhưng lần này chính Yên Nhược Tuyết lại nhẹ lắc đầu, dịu dàng hôn lên má hắn thủ thỉ:
“Hiện tại kẻ địch ngày càng khó lường, chàng nên ưu tiên cho những tỷ tỷ có thực lực thật sự mạnh đột phá Siêu Thần, thay chàng gánh vác áp lực, sau đó hãy tính đến bọn thiếp.”
“Vân Tiêu có được khả năng dung hợp quy tắc, Hương Trà thân là Uẩn Linh Đạo Trà liên tục thi triển Nghịch Thế Thần Thông, Đế Lạc tinh thông đa lĩnh vực... một trong ba người này nên đột phá Siêu Thần.”
Thấy nàng hiểu chuyện như thế, Lạc Nam nở nụ cười, lại nói:
“Ta đương nhiên hiểu ý của nàng, nhưng mấy bà nương đó vô cùng cao ngạo, chưa chắc chịu nhận Thế Giới Bản Nguyên do ta chiếm được.”
Hắn thừa hiểu với tính cách của Hương Trà hay Vân Tiêu, có lẽ các nàng sẽ càng ưa thích tự mình tìm đến thế giới khác tranh đoạt Thế Giới Bản Nguyên thay vì nhận một phần quà từ trong tay hắn.
“Vậy thì giao cho Đế Lạc, nàng là nữ nhân của chàng, chẳng lẽ không nghe theo ý chàng sao?” Yên Nhược Tuyết mỉm cười.
“Ý này rất tốt!” Thần Huyền Huân cũng tán thành:
“Đế Lạc một khi đột phá Siêu Thần, những phương diện khác như trận pháp, luyện khí, luyện đan cũng sẽ dễ dàng tiến bộ theo, đối với sự phát triển của thế giới rất có lợi.”
Lạc Nam ánh mắt sáng lên, nếu Đế Lạc thật sự trở thành Luyện Khí Sư cấp Siêu Thần... vậy việc khôi phục Thiên Cơ Lâu cũng có hy vọng.
Nghĩ đến đây, hắn trực tiếp truyền âm:
“Đế Lạc, nàng kiểm tra Nhẫn Trữ Vật đến đâu rồi? Vào Bá Vũ Điện gặp ta!”
Không lâu sau, Đế Lạc đẩy ra đại môn bước vào...
Vừa nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm xuân sắc trong Bá Vũ Điện, nàng suýt chút nữa quay người trở ra.
“Ngại ngùng cái gì?” Lạc Nam vừa bực mình vừa buồn cười, vung tay một cái, Siêu Thần Lực mạnh mẽ đem Đế Lạc chụp đến bên cạnh.
“Đường đường là Giới Chủ lại dùng sức mạnh cho những việc này sao?” Đế Lạc ra vẻ lạnh lùng.
Chụt...
Lạc Nam vô liêm sỉ hôn lên mặt nàng một ngụm, cười tủm tỉm:
“Sắp gả cho ta rồi, nên tập quen dần.”
“Phu quân nói đúng, mọi người đều là phu nhân của Lạc Gia, cũng đừng giữ khoảng cách nữa.” Diễm Nguyệt Kỳ trêu chọc nói:
“Không thấy lần trước Vân Tiêu còn chịu đựng gia pháp sao?”
Đế Lạc nghe vậy thầm nghĩ cũng đúng, ngay cả nhân vật như Vân Tiêu còn rơi vào khói lửa chốn nhân gian rồi, ta chạy thoát được sao?
Lạc Nam thấy nàng có vẻ xuôi, vội vàng nắm bắt cơ hội ôm Đế Lạc áp xuống.
“Ngươi muốn làm gì?” Thiên Hạ Đệ Nhất trong quá khứ vùng vẫy, tim đập càng nhanh.
“Hảo đạo lữ, bần đạo vừa có chút lĩnh ngộ trong trận chiến với Siêu Thần, muốn cùng đạo lữ âm dương hoà hợp, dụng tâm cảm thụ.” Lạc Nam tuỳ ý bịa chuyện:
“Việc này là chính sự, không thể chậm trễ!”
“Phi!” Chúng nữ bật cười khúc khích.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất