“Thật thoải mái...”
Lạc Nam nhịn không được cất tiếng thở dài, ngắm nhìn mười vạn hành tinh quay tròn trong cơ thể, cảnh tượng hùng vĩ thật sự không diễn tả thành lời.
Cơ thể hắn lúc này không còn là tiểu vũ trụ như trước mà là một cái đại vũ trụ.
Trong đó có 21 tôn đại đỉnh, mười vạn hành tinh, vô biên lực lượng với vài trăm loại Đạo Thuộc Tính.
Lạc Nam ước tính với trạng thái hiện tại, chỉ cần phát động Hoá Vũ Bá Thần Thể cũng đủ đấm nát cường giả trong cùng cấp, không cần đến bất cứ thủ đoạn nào khác.
Tuy rằng bảy vạn hành tinh mà hắn vừa luyện hoá chỉ là những hành tinh đến từ các tiểu vũ trụ, nhưng một khi chúng nó tồn tại trong cơ thể của hắn, chúng nó có thể hấp thụ được Bá Thần Lực, từ đó nhanh chóng thăng cấp, trở thành những hành tinh cao cấp có thể sản sinh Nguyên khí.
Tình huống này cũng tương tự như Việt Long Tinh ngày trước, theo tu vi của hắn gia tăng, Việt Long Tinh cũng sẽ mở rộng và thăng cấp, kéo theo toàn bộ thế giới phát triển.
Chỉ tiếc hiện tại cả Việt Long Tinh và Nhất Thế Vũ Trụ đều bị giới hạn bởi quy tắc tại Ngũ Châu Tứ Vực, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là Cửu Cảnh Chí Tôn mà thôi.
Khi nào Nguyên Giới thống nhất, Ngũ Châu Tứ Vực dung hợp cùng Đạo Giới... đó là lúc Nhất Thế Vũ Trụ và Việt Long Tinh được phá bỏ gông xiềng trói buộc.
“Giữ đúng giao kèo, trả tự do cho các ngươi!”
Lạc Nam hài lòng nở nụ cười, đem đám Trụ Linh thả đi trở về vũ trụ của chúng nó.
Nhưng mà trong cơ thể của Hỗn Phích Lịch không chỉ có những Trụ Linh này, trước đó khi chiến đấu y đã rút cạn 20 cái vũ trụ khác, dẫn đến còn 20 Trụ Linh đã suy yếu đến cực hạn lâm vào ngủ say, nói đúng hơn là một đám vũ trụ chết.
Nếu có thể thu phục luôn 20 cái vũ trụ này, Lạc Nam chắc chắn sẽ càng thêm khủng bố, số lượng hành tinh đạt đến con số khổng lồ.
Bất quá như đã nói, 20 cái vũ trụ này đã chết rồi, muốn cứu sống chúng nó sẽ ngốn một lượng tài nguyên vô cùng to lớn, đảm bảo phải cung cấp đủ tài nguyên để 20 Trụ Linh thức tỉnh và vũ trụ của bọn chúng vận hành trở lại.
Hiện tại Lạc Nam không có thời gian làm chuyện này, hắn chỉ đành tạm thời thu 20 con Trụ Linh suy yếu kia vào trong Bá Thần Tháp, chờ ngày sau có điều kiện lại phục hồi chúng nó.
Làm xong tất cả, ánh mắt Lạc Nam mới khoá chặt Hỗn Phích Lịch, bá đạo rút linh hồn của đối phương ra luyện hoá.
Hy vọng có thể từ trí nhớ của Hỗn Phích Lịch tìm ra hành tung Hỗn Vô Cực.
Đáng tiếc hy vọng chỉ là hy vọng, dù linh hồn của Hỗn Phích Lịch bị Lạc Nam hoàn toàn thôn phệ, hắn vẫn chẳng nhận được bất cứ một tia ký ức nào liên quan đến tung tích của Hỗn Vô Cực.
Rõ ràng con hàng này hành động cực kỳ cẩn thận.
“Hỗn độn mênh mông, tên khốn đó tìm một chỗ nào đó lẩn trốn và luyện hoá... làm sao tìm thấy đây?”
Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi, Thần Hồn Lực cuồn cuộn tiến ra, xuyên qua hỗn độn câu thông với Tinh Môn:
“Tinh Nhi, ngươi có thể giúp ta dò tìm một nửa Thế Giới Bản Nguyên của Tinh Giới không?”
“Thật xin lỗi, từ lần trước cảm ứng được Tinh Giới Bản Nguyên đổi chủ thì ta đã mất hẳn tung tích của nó.” Tinh Nhi bất đắc dĩ hồi truyền âm đáp lại:
“Dù sao thì hiện tại ta còn phải giúp các vị ổn định Nguyên Giới trước vô số trận chiến, làm sao có thời gian phân tâm cho việc khác?”
“Đa tạ!” Lạc Nam thở dài lắc đầu.
Tinh Nhi nói đúng, đại quân hỗn độn tấn công đột ngột... hàng loạt trận chiến xảy ra ở khắp nơi, nếu không nhờ Tinh Môn cường hoá thế giới, e rằng Đạo Giới đã sụp đổ trước những trận chiến quy mô lớn như vậy rồi, làm sao có thể luôn chú ý nhất cử nhất động của Tinh Giới Bản Nguyên.
Hơn nữa nếu như khoảng cách quá xa, Tinh Nhi cũng bó tay mà thôi.
“Thiên Cơ Lâu lại bị hỏng, thật khó...” Lạc Nam nhíu chặt chân mày.
“Thật ra có cách để giải quyết tình huống này.” Thần Huyền Huân ngồi trên bả vai hắn lên tiếng.
“Lão bà mau nói!” Hai mắt Lạc Nam sáng lên.
“Trước khi Hỗn Vô Cực mạnh lên, chàng phải mạnh hơn hắn.” Thần Huyền Huân nâng lên hai ngón tay:
“Kế đầu tiên, nhân lúc Vân Tiêu vẫn đang bế quan, chàng hãy liên thủ với Đế Lạc, dùng thực lực bá đạo chinh phục Hương Trà, Yểm Ma Điện Chủ, thống nhất Nguyên Giới, cưỡng ép chiếm lấy Thế Giới Bản Nguyên.”
Lạc Nam lập tức lắc đầu, nghiêm nghị đáp: “Ta có nguyên tắc của mình, thời điểm ta an tâm lăn lộn hỗn độn tìm cơ duyên phục hồi căn cơ, gia tăng thực lực là nhờ có Vân Tiêu giúp ta trấn thủ Phá Đạo Liên Minh, nàng ấy còn chấp nhận bị thương mà cứu Đế Lạc, nếu ta làm như thế khác nào phản bội Vân Tiêu?”
Hắn sẽ không bao giờ làm như thế, hắn nợ Vân Tiêu quá nhiều, hắn phải đánh bại nàng một cách đường đường chính chính để nàng tâm phục khẩu phục.
Nếu làm theo cách của Thần Huyền Huân, Vân Tiêu sẽ vĩnh viễn xem thường hắn.
“Sớm biết chàng sẽ nói như vậy.” Thần Huyền Huân nở nụ cười:
“Cách thứ hai là lập tức đến Chân Giới của Kiếp Thương Sinh phát động cướp đoạt, dù chỉ cướp được một nửa Thế Giới Bản Nguyên cũng đủ rồi.”
“Nhưng cách này sẽ mạo hiểm hơn, vì chúng ta chưa biết rõ thực lực của những đại năng tại Chân Giới, càng chưa biết Giới Linh ở đó sẽ mạnh đến mức nào.”
“Vậy thì chọn cách hai!” Lạc Nam lập tức hạ quyết định.
Mạo hiểm so với bội tín, hắn vẫn quyết định mạo hiểm.
Vân Tiêu là nữ nhân mà hắn nhìn trúng, hắn thà băng qua địa ngục cũng sẽ không phản bội nàng.
“Kẻ nào?”
Sắc mặt đột ngột lạnh lẽo, Lạc Nam vung tay tung chưởng vào đống đổ nát, Đế Diễm gào thét mà ra.
ẦM...
Vô số mảnh vỡ hoá thành tro tàn, một cái mông đen mập mạp cháy khét từ trong đó chui ra.
Chứng kiến cảnh tượng này, khoé miệng Lạc Nam co quắp:
“Heo mập chết tiệt ngươi sao lại ở đây?”
“Ột.” Hắc Trư bất mãn nói:
“Lão đại, ngươi thích ăn theo quay cũng không thể ra tay với trư gia.”
Lạc Nam bất đắc dĩ: “Trước đó khi ta cùng tên kia đại chiến, vì sao không phát hiện ngươi?”
“Hắc hắc, thủ đoạn của Vạn Yêu Chi Chủ đâu dễ dàng phát hiện như vậy?” Hắc Trư đắc ý nói:
“Xem đây!”
Nói xong, chỉ thấy nó niệm pháp quyết, sau lưng hiện ra hư ảnh một con Tắc kè cả người đầy hoa văn sặc sỡ.
Sau đó Tắc kè chậm rãi dung hợp vào cơ thể Hắc Trư, bộ lông đen cho đến cơ thể mập ú của nó trở nên trong suốt, dần dần hoà vào trong môi trường.
Lạc Nam thử dụng tâm quan sát, quả nhiên không cảm ứng được sự tồn tại của con heo này, chỉ khi Quy tắc Bá Đạo quét qua mới có thể nhìn thấy nó.
Mà trước đó bên trong chiến đấu, hắn chỉ dùng Quy tắc Bá Đạo khoá chặt Hỗn Phích Lịch, chẳng trách bỏ qua hàng này ẩn nấp ngay dưới mí mắt.
“Lợi hại không? Nhờ một chiêu này mà bộ sưu tập của ta càng thêm phong phú...” Hắc Trư đầy mặt khoe khoang.
“Ngươi đừng có trộm đồ của các chị dâu là được.” Lạc Nam hừ lạnh.
“Đùa sao, Trư Gia cũng là người có trư phẩm.” Hắc Trư bất mãn nhìn hắn, lão đại đây là xem thường đạo đức nghề nghiệp của nó.
Mặc dù nó thích sưu tập, nhưng đồ vật phải là của những nữ nhân độc thân, còn các lão bà của Lạc Nam không phải đối tượng của nó.
“Con Bọ đi cùng ngươi đâu?” Lạc Nam hỏi.
“Bám theo con hàng họ Hỗn kia rồi.” Hắc Trư ung dung đáp:
“Là tên Hỗn Độn Minh Chủ!”
“Hít...” Lạc Nam hít một ngụm lãnh khí:
“Bám theo bằng cách nào? Ngươi không đùa ta chứ?”
Ngay cả Thần Huyền Huân cũng tròn xoe mắt nhìn Hắc Trư.
“Lừa gạt lão đại ngươi làm gì?” Hắc Trư ngạo nghễ giải thích mọi chuyện.
Thì ra nó và Bọ Hung tuy đều đã là cường giả Yêu Thần, có được truyền thừa hoàn chỉnh của Vạn Yêu Chi Chủ nhưng cái thói vơ vét, trộm vặt ăn sâu vào trong máu vẫn chưa bao giờ bỏ được.
Thấy rằng Hỗn Độn Liên Minh phát động tổng tấn công Đạo Giới, Hắc Trư và Bọ Hung vô thức cho rằng ngay cả Hỗn Vô Cực cũng sẽ tham gia chiến đấu, bỏ trống căn cứ ngoài hỗn độn như vườn không nhà trống.
Thế là Hắc Trư và Bọ Hung rủ nhau tìm đến tổng bộ của Hỗn Độn Liên Minh, dự định ở phía sau vơ vét, cướp đoạt sạch sẽ khi cường giả của đối phương đi vắng.
Nào ngờ khi vừa đến, bọn hắn phát hiện có cả Hỗn Vô Cực và Hỗn Phích Lịch tại nơi này.
Cũng may nhờ vào chiêu Tích Dịch Thần Biến của Vạn Yêu Chi Chủ truyền thụ nên lẫn trốn thành công.
Hắc Trư và Bọ Hung cũng vì vậy mà tách ra, một theo dõi Hỗn Phích Lịch, một theo dõi Hỗn Vô Cực xem bọn chúng định làm trò quỷ gì.
Kết quả là Lạc Nam xông đến đánh với Hỗn Phích Lịch, dư ba đem Hắc Trư đánh bay ra ngoài, bị đống đổ nát đè xuống.
Còn Bọ Hung thì vẫn đang lẻn theo Hỗn Vô Cực.
“Mau! Có cách nào liên lạc với con bọ không?” Lạc Nam gấp gáp hỏi.
“Không cần, nó đang trở về!” Hắc Trư thuận miệng đáp.
Phần phật...
Quả nhiên chưa được bao lâu, Lạc Nam nghe thấy tiếng côn trùng vo ve bên tai.
Chỉ thấy một con bọ nhỏ hơn cả hạt bụi, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa bay ngược trở về.
Nó hoá thành trạng thái bình thường, nằm lăn bụng ra thở hổn hển mắng:
“Mẹ kiếp, tốc độ của thằng họ Hỗn kia quá nhanh, đuổi theo không nổi!”
“Thật vô dụng!” Hắc Trư cười khinh thường:
“Biết thế để Trư gia theo là được.”
“Ngươi thì biết cái rắm?” Bọ Hung phẫn nộ đáp:
“Con hàng đó cực kỳ cẩn thận, luôn toả ra Quy tắc Hỗn Độn quét xung quanh, ta không dám bám theo quá gần, cuối cùng tốc độ trong hỗn độn cũng không sánh bằng hắn, mất dấu vết.”
Sắc mặt Lạc Nam trầm xuống, vậy ra theo dõi cũng vô ích?
“Lão đại ngươi cũng ở đây à?” Bọ Hung nhìn Lạc Nam, lại nhìn căn cứ Hỗn Độn Liên Minh đã hoá thành bình địa, cảm khái liên tục:
“Quả nhiên là tai tinh, đi đến đâu tan nát đến đó!”
Lạc Nam trừng mắt nhìn, nhìn khắp thiên hạ, dám dùng thái độ như vậy tuỳ ý nói chuyện với Phá Đạo Minh Chủ như hắn chỉ có mấy con hàng này.
Ngay cả nhân vật như Hỗn Vô Cực cũng dám bám đuôi, đủ thấy không sợ trời cũng không sợ đất.
“Vậy cuối cùng ngay cả cái rắm cũng không thu được.” Hắc Trư bất đắc dĩ thở dài.
“Mặc dù không thu được gì nhưng ta nghe lén được.” Bọ Hung chợt nói.
“Còn không nói!?” Lạc Nam xém chút đá bay con hàng này.
“Khà khà, ta nghe được Hỗn Vô Cực dùng bí pháp truyền âm với một kẻ nào đó mà y gọi là đại ca.” Bọ Hung nói:
“Y muốn tìm đến chỗ tên đại ca kia, sau khi thực lực tiến bộ sẽ cứu tên đó ra.”
“Không xong!” Lạc Nam và Thần Huyền Huân cùng lúc rùng mình.
Đại ca của Hỗn Vô Cực không phải là gã khổng lồ đang bị giam cầm tại mảnh vỡ Chung Cực sao?
Nếu để Hỗn Vô Cực thật sự tìm đến nơi đó, nói không chừng tên khổng lồ kia sẽ có biện pháp để Hỗn Vô Cực đem hắn giải thoát khỏi ngục tù.
Dù sao thì khi đó Hỗn Vô Cực cũng đột phá đến Bán Siêu Thần rồi.
Một Bán Siêu Thần có được một cặp Độn Lôi Thủ Sáo hoàn chỉnh trong tay, có trời mới biết sẽ làm ra được thủ đoạn gì.
Độn Lôi Thủ Sáo khi tập hợp đủ hai món chính là Siêu Thần Binh hàng thật giá thật.
Chưa kể cái ngục giam đó gần đây cũng đã suy yếu sau khi bị Lạc Nam lợi dụng tru sát phân thân Siêu Thần của Tàn Lãnh Khốc.
Nếu Hỗn Vô Cực và tên khổng lồ đó hợp tác, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Tuy rằng có khả năng mọi thứ không như Bọ Hung nghe được, hoặc có khả năng Hỗn Vô Cực còn dụng ý khác.
Nhưng Lạc Nam không dám mạo hiểm đánh cược.
Bởi vì nếu như tất cả những suy đoán là sự thật, dù hắn đạt được Thế Giới Bản Nguyên hoàn chỉnh của Chân Giới hay Nguyên Giới cũng chưa chắc có thể lật ngược ván cờ.
Thực lực của tên khổng lồ đó không phải Siêu Thần bình thường.
Hỗn Vô Cực nếu có kẻ như vậy chống lưng, Nguyên Giới đã là một món đồ chơi, muốn chơi lúc nào thì cướp lúc ấy.
“Các ngươi mau trở về Đạo Giới, chuyện sau đó giao cho ta!” Lạc Nam nghiêm nghị căn dặn một tiếng, thân ảnh biến mất tại chỗ.
“Ta ngửi thấy mùi vị không lành.” Hắc Trư lẩm bẩm.
“Hãy tin tưởng vào lão đại của ngươi.” Bọ Hung chỉ có thể trấn an.
“Hỗn Vô Cực này thật sự là một nhân vật.” Thần Huyền Huân ngưng trọng nói:
“Hắn luôn hành động một cách khó lường!”
Có thể khiến Bất Hủ Công Chúa đánh giá như vậy, đủ thấy sự uy hiếp mà Hỗn Vô Cực mang đến.
“Phải đến mảnh vỡ Chung Cực một chuyến!” Lạc Nam trịnh trọng nói.
“Liệu còn kịp không? Khoảng cách quá xa xôi.” Thần Huyền Huân ngưng trọng hỏi.
Ánh mắt Lạc Nam loé lên:
“Ta còn biện pháp!”
......
Thần Giới...
Trong cung điện cao quý, Thần Hiên Hiên ngồi trên bảo toạ, một thân hoàng bào tôn lên vẻ đẹp sắc sảo và kiêu ngạo, từng đường cong lồi lõm hút hồn, đôi mắt thâm thuý lười biếng nhìn một số tình báo gần đây ở xung quanh.
Tinh Giới vỡ vụn, Tinh Môn biến mất, nghe nói là có đại năng của Huyễn Giới giở trò, trước đó còn xém chút vu oan giá hoạ cho Vạn Linh Nữ Chủ, dẫn đến quan hệ giữa Huyễn Giới và Linh Giới trở nên đối địch.
Gia gia của nàng là một vị Siêu Thần Cổ Đế cũng đang thăm dò bí cảnh cao cấp nào đó ở Chung Cực Giới, gần đây gián đoạn liên lạc.
Nhưng Siêu Thần Huyết Thống của nàng vẫn nguyên vẹn, chứng tỏ gia gia vẫn chưa xảy ra chuyện không may.
Đúng lúc này tại gốc tối cung điện, một cái bóng bất chợt trồi lên, bước đến quỳ gối.
“Hử?” Thần Hiên Hiên chau đôi mày liễu.
Cái bóng này chính là tên Vong Linh mà lần trước nam nhân kia lưu lại, nó vẫn luôn hết sức ngoan ngoãn ẩn trong bóng tối, chưa có sự cho phép của nàng, làm sao nó dám hiện ra?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất