Phó Thiên Hà vốn là một người cảm xúc lãnh đạm, dường như hắn trời sinh đã khuyết thiếu những cảm xúc vui buồn hờn giận như người bình thường. Nhưng từ khi gặp Đào Thiên Thu đến giờ, cô đã khiến hắn được trải nghiệm rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, từ yêu thương nhiều đến nỗi không nói nổi thành lời, đến ghen tuông mù quáng tưởng chừng như muốn hủy diệt cả thế giới. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô hắn đã hiểu được, rằng cô là ngươgi mà hắn muốn chiếm hữu cả đời, hắn nhất định phải giam giữ cô bên mình cho dù có phải sử dụng bất cứ thủ đoạn nào đi chăng nữa. 

Lần này lại là một lần nữa cô chơi đùa với cảm xúc của hắn. Đào Thiên Thu đã nắm giữ trái tim hắn trong lòng bàn tay, cho nên cô có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của hắn. Giống như bây giờ vậy, chỉ vì một câu nói đơn giản của cô thôi mà nháy mắt đã khơi lên trong lòng hắn rất nhiều cảm xúc khác nhau. 

"Nhưng mà hôm nay em sẽ tha thứ cho anh. Nể tình anh đã vì em mà thủ thân như ngọc, nhất định không chịu dao động trước người phụ nữ khác ngoài em, cho nên em sẽ cho anh một phần thưởng khích lệ vậy." 

Cô vừa nói vừa quỳ gối bên chân Phó Thiên Hà, dùng tay vén chiếc áo blouse trắng hẳn đang mặc, sau đó kéo khóa quần giải phóng cho côn thịt thô to bên trong. 

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, cô chậm rãi cúi đầu, một ngụm ngậm lấy côn thịt thô to vào miệng. 

Đào Thiên Thu dùng môi ngậm lấy côn thịt của Phó Thiên Hà. Hắn có bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho dù là những vị trí nhạy cảm như thế này cũng tẩy rửa cực kỳ sạch sẽ, không hề có một chút mùi hương khó ngửi nào, thậm chí còn có một chút mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm còn đọng lại. 

Đời trước Phó Thiên Hà từng có lúc nảy sinh ác ý chế trụ đầu Đào Thiên Thu, cưỡng bách cô vì hắn khẩu giao một lần. 

Lúc ấy cô đối với Phó Thiên Hà chỉ có chán ghét, tự nhiên là bài xích vì hắn khẩu giao. Nhưng mà hiện tại cô chỉ nghĩ làm cho Phó Thiên Hà cảm nhận được khoái cảm khi khẩu giao. Cho nên cứ việc côn thịt hắn thô to đến mức làm cô thấy khó thở, Đào Thiên Thu vẫn như cũ cúi mặt dùng đầu lưỡi mềm mại quấn quanh côn thịt Phó Thiên Hà. 

"Hừ..." 

Phó Thiên Hà hừ nhẹ một tiếng, hầu kết không tự chủ được khẽ nhấp nhô. Đào Thiên Thu thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn hắn. Cô cảm thấy dáng vẻ lúc hắn động tình quyến rũ vô cùng, ánh mắt nhìn cô như muốn nuốt trọn cả người cô vào trong bụng, vừa chiếm hữu vừa không mất đi vẻ dịu dàng. 

Côn thịt dưới thân bị Đào Thiên Thu liếm mút càng trở nên thô to cường ngạnh, trướng đến mức khóe miệng cô có cảm giác như bị xé rách đau đớn. 

"Nhổ ra. 

Trong thanh âm của hắn mang theo áp lực. Rõ ràng dục vọng mãnh liệt đã hoành hành khắp toàn thân, nhưng hắn vẫn không hề có ý định lợi dụng điều đó để chiếm tiện nghi. Hắn sẽ không bao giờ bắt cô phải làm điều mình không thích chỉ vì thú vui riêng của chính bản thân hắn. 

Đào Thiên Thu giả bộ không nghe được lời Phó Thiên Hà nói, tiếp tục hàm chứa côn thịt hắn, thậm chí còn dùng sức mút lấy quy đầu. Trong nháy mắt, dục vọng của hắn ở trong miệng cô lại sưng to vài phần, nhiệt độ nóng bỏng giống như nham thạch. 

Cô cố ý di chuyển đầu, dùng cái miệng nhỏ vuốt ve côn thịt, làm gân xanh trên côn thịt ma sát với khoang miệng ấm áp. 

Ngực Phó Thiên Hà phập phồng lên xuống, hô hấp càng thêm nặng nề. Đào Thiên Thu chủ động thực sự quá mức tốt đẹp, khoái cảm trong tâm hồn thậm chí còn vượt qua cả khoái cảm trên thân thể hắn, so với bất cứ hành động khiêu khích nào trước đó cũng đều kích thích hơn. 

Cố tình ngay vào lúc Đào Thiên Thu cho rằng Phó Thiên Hà sẽ đẩy cô lên bàn, sau đó xé nát váy áo của cô rồi cùng cô triền miên làm tình thì phần cắm của cô lại bị bóp chặt. 

Tay hắn dùng sức một chút liền bức Đào Thiên Thu phải mở miệng, côn thịt thô to lập tức rời đi. 

Quy đầu tiết ra một chút chất lỏng màu trắng đục, chứng minh giờ phút này hắn đã động tình đến mức nào, dục vọng thậm chí đã không còn áp chế nổi. Nhưng hắn vẫn ép mình phải bứt ra ở giây phút cuối cùng. Hắn không muốn Đào Thiên Thu phải lấy lòng hắn như vậy trong khi trong lòng cô chưa bao giờ có hắn. 

"Anh làm gì vậy!" 

Đào Thiên Thu có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn. Cô ném hết mặt mũi vì hắn khẩu giao, chẳng lẽ cô dễ dàng lắm sao? Một lần từ chối cô đã là quá đáng lắm rồi, vậy mà từ khi cô sống lại đến giờ, hết lần này tới lần khác hẳn đều không chịu tiến thêm một bước nữa với cô. Điều này thực sự khiến cho Đào Thiên Thu vô cùng bực mình. 

Tại sao lúc cô không thích thì hắn lại mặc kệ ca xúc của cô mà điên cuồng lấn tới, còn khi cô chủ động thì hắn lại tránh cô như tránh tà vậy chứ? Chẳng lẽ Phó Thiên Hà có sở thích quái dị là muốn làm tình theo kiểu cưỡng ép hay sao, cô phải phản kháng hắn mới hài lòng? 

"Đào Thiên Thu, kỹ thuật diễn của em quá kém. Ánh mắt em sớm đã nói rõ, em chính là coi tôi trở thành người đàn ông kia. 

Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng, lạnh đến mức làm cho lòng người run rẩy. Cô không biết hắn lấy ra cái suy nghĩ này từ đâu, nhưng mà mỗi lần lên giường với hắn, trong mắt trong lòng cô chỉ có một mình tên đàn ông khốn kiếp này thôi! Dù sao thì ngoài hắn ra cô đã từng thân mật với một người đàn ông nào đến mức đẩy đâu chứ? Vậy mà hắn còn không ngừng nghi ngờ cô! 

Chỉ là Đào Thiên Thu không biết, trong khoảng thời gian cô bị Trần Tuyết Nhu và tên tra nam Đường Trạch kia hợp sức lừa dối, rất nhiều tin nhắn mùi mẫn của cô và anh ta đã bị Phó Thiên Hà thấy được. Thậm chí ngay cả chuyện anh ta khoe khoang kỹ thuật trên giường của mình tốt thế nào, Đào Thiên Thu nói mỗi lần làm tình với hắn ghê tởm ra sao, hắn đều nhớ rõ! Có lẽ chỉ có một mình cô là đã quên rồi! 

"Ha? Phó Thiên Hà, anh nói bậy cái gì? Em xem anh trở thành người nào? Anh cho rằng những lời ngày đó em nói trong điện thoại đều là giả sao? Phó Thiên Hà, em thật sự muốn cùng anh sống hạnh phúc cả đời này mà!" 

Đào Thiên Thu biết hắn đa nghi, nhưng cô không nghĩ tới hắn thế nhưng đa nghi tới trình độ này. Nhưng mà cô nhớ tới ánh mắt quyết tuyệt trước khi chết của hắn, hắn đã nói cô cút đi, tìm hạnh phúc bên người đàn ông mà cô đã chọn ấy. Lúc đó trong lòng hắn đau đớn tới nhường nào chứ? 

Nghĩ đến đây Đào Thiên Thu không thể nào tức giận với hắn được nữa, cô chỉ không ngừng tự trách bản thân, đã hành hạ cảm xúc của hắn tới trình độ này, khiến cho hắn không thể nào tin tưởng cô được nữa. 

"Đào Thiên Thu, em cho rằng tôi sẽ tin lời em sao?" 

Hắn lại lần nữa khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, cho dù dục vọng trong mắt đã sớm tuôn trào, nhưng hắn không hề dao động. Đào Thiên Thu thực sự tin vào lời hắn nói, hắn thà cưỡng hiếp cô, cũng không cần cô hạ mình lấy lòng hắn. Một khi cô không chứng minh được cô thật sự động lòng với hắn, hắn sẽ không dễ dàng lên giường với cô. Hoặc là, có lẽ cô nên quay lại như trước kia, lạnh lùng với hắn, để hắn yên tâm rằng cô không vì ý định rời bỏ hắn mà giả bộ mềm lòng. 

"Anh thà tự mình chịu đựng cũng không muốn em chạm vào anh. Phó Thiên Hà, có phải anh rất chán ghét em hay không?" 

Đào Thiên Thu hít sâu một hơi, cố kiềm nén lại những giọt nước mắt đang chực trào dâng. Cô muốn đến gần hắn, muốn cả hai bọn họ có thể có được một tình yêu chân chính. Nhưng mà khó quá. Cô không thể chịu được hắn lạnh nhạt với mình, giống như cái cách mà cô từng lạnh lùng với hắn vậy. 

eyJpdiI6InhnZVpIMUNOYkdENnNSYUN2ZE9iQUE9PSIsInZhbHVlIjoiZjhLSUcyMTFXRldydks0SmpCcEhucmlHNmxEVGZwMjVpXC9TOHBUQnhVNSt2SDhyNVVINXl5UG5LRkRMcUlaUDB5elZPZGpqNTFoUmtralQ4Y3I2cnFsbUdTQXFZWWI1VTZHbk91WFV2cUNZVlpiMGxYNmVxTSs3UXdET0FhSmRCR0FVZ3BpVXhaOUkyM1BteGh1bjNzT1JBa05qZElIZEh2XC81ZzVVNFF5VmZnSDYxZ0hTRjFkSVhlUFwvdkVkaE0za1pDckYzVmtYXC9iRUJaQm16XC9DNlBKOUdoalNKRzJ0WWo4M1BYODJjbm81c1lURjZYRFlkR3JCVHJWTlR6YnBVZm9ZdHNNTmpzOGhcL3hHZGpMcjNmdlpCTlREb0xna2FrWXRYaXQzU1ZxcGhYbStzRWN2b3ZjRk1abjJma1BFR1NFOURaZlQyZkI1U0hpelAycUdYclhCNThQSkxITkZ0MEFMaG8yaG94VWV0Z3Y3NVNWcGlJcnpxOVwvV2ZEMHF3N1wvSXBGc05UaHlCNmtTVlwvZUhMWmpmS1ZVNGY5MjlEa1pGOEVSMEhldGZCTVZqU01SbWk4UitxeUVENUdSTVN4MmtKVjlORnVLdjM2KzlkWTB2ZVwvZFZEczQ0cTdwdzZ5QlR4ODhTXC8weWtWVGlQNlJ1NGgrQ0Y3VUtoVGJBV0FtMlA5aFhRUVptSHJsK3pZUkM3RWlZcTdHcUptQ0RueUFcL2hNOGhVaDhNZTM2RjRkemd2cERQelBGYUk1QlJcL3hEWStHeUdSV3NlNm4zaWhqenRtcXFMOWc9PSIsIm1hYyI6IjcwYmZmMTNkYmQ0NmRlOWJjZmI1OTk1OTZjOTdmYjkwN2EyZDBjMjZkODNhNTE1MjkyM2Y1ZTNkOTNhZGZiNzIifQ==
eyJpdiI6Ik9adFFVaHRXc3pFZmR3VXdqdlNNTEE9PSIsInZhbHVlIjoiXC93Y1pOTVdkM3JHWlp2WmRaTGlHTUcxY1Nab2lWWWlNTHQ2c2dzeXVSMFBuYmFEeDFQQWU1Tk5DbDhXQkswQnk3WjUzSWxBOE9xa2ErekV5d2E3QW5IQURCb2c1TGNpY0s3eGJHZW9XbE12NmtjQ0twYUd6U2pJbjhOT0Jmb2Y5VEtkUVJQcDYrRXZXQkt2V3ZreTdHdjVqcEZUXC9TaTJLbDlCbjd3OE1lYkx1eUFyMlkwbFJ5NWJGZFhVTWQ1OTZJRlpxN2RBNUdCVkMyTUFLRXMzcWF2am43ck9FWTBYZm5wXC9ZUHpITnlTbXN6Y1ZTeGtpZ0JoTGl0UGVCbEFSaGVwSExjdXl3ZmFBMWVlRnk3TnJwODVnNmppcjlzNDdPYmRZMnFsSVNKbEVMNEdieGN2T2pkMHRLNFV0UllLWDgwM1JXWnJiOG9sTzNlNmJwYWxHT050NDREa0dGc2hzWWVvU2lRZWRzT3BFc2ZNSlVIUm5CN1RHV09YWGRQU05TIiwibWFjIjoiMzIwM2UzNWQ0MDA3N2U5ZDlhNzc4YmNmZjJlOGNmMGM2ODFiOWU3NjY3ZWVkNmY4ZTE2OWQwMTRjN2Y5N2RiZSJ9

"Không có. Tôi chưa bao giờ chán ghét em.

Ads
';
Advertisement