Thân Lâm nói: “Do thực lực của ông không ổn, không thể trách tôi được. 

"Ò?" 

Phàn Thức nhìn chằm chằm Thân Lâm, lúc này ông ta hoàn toàn bị chọc giận, ông ta trúng độc, toàn quân thất bại là do Thân Lâm hãm hại, thế mà Thân Lâm lại mặt dày vô sỉ nói không liên quan đến anh ta? 

Không thể nhịn nữa! 

Phàn Thức bảo đàn em đặt một tay Thân Lâm lên bàn, đè chặt, sau đó móc dao găm ra. 

Thân Lâm hoảng sợ mặt mày trắng bệch: “Ông muốn làm gì? Phàn Thức tôi cảnh cáo ông đừng làm ẩu, tôi là phó giám đốc tập đoàn Hoa Thượng, hại tôi ông sẽ trả giá lớn lắm đấy!” 

“Trả giá ư? Đối với một người sắp chết, còn cái giá nào không thể chịu đựng được nữa?" 

Phàn Thức không để ý anh ta, giơ tay vung dao xuống, thẳng thừng chặt đứt một ngón tay của Thân Lâm, máu tươi văng tung tóe, Thân Lâm gào thét thảm thiết như xé tim xé phổi. 

Thư ký không nghe nổi nữa, xoay mặt chẳng dám nhìn. 

Âm thanh kia, dáng vẻ đó, thật sự quá thê thảm. 

Phàn Thức vừa lau vết máu trên dao, vừa lạnh lùng lên tiếng: “Đây là bài học nho nhỏ dành cho cậu, bây giờ cậu biết nên dùng giọng điệu thế nào để nói chuyện với tôi rồi nhỉ?” 

Cả người Thân Lâm run lẩy bẩy, toát mồ hôi, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Phàn Thức, không dám nói năng lung tung nữa. 

Phàn Thức cất lời: “Tôi đến tìm cậu vì thuốc giải. 

Thân Lâm đáp: “Tôi không có thuốc giải! Ông biết mà, hàng của tôi đã bị Nguyễn Bình Phàm cướp hết, phía ông cụ cũng không chịu lấy hàng ra cứu nguy, tôi thật sự hết cách 

Phàn Thức nói: “Phải, tôi biết hết, nhưng tôi không tin ông cụ vì thuốc giải mà từ bỏ con trai của mình. 

Sắc mặt Thân Lâm bỗng chốc thay đổi. 

Anh ta chất vấn: “Ông có ý gì? Ông nói như vậy là sao? Rốt cuộc ông muốn làm gì hả?” 

“Tôi muốn làm gì cậu không đoán được sao? Rất đơn giản, nếu ông cụ cho tôi thuốc giải, cậu có thể sống tiếp, còn không đưa, thế thì ngại quá, phó tổng giám đốc Thân đây phải chết chung với tôi thôi. 

Nghe thấy câu này, trong lòng Thân Lâm sợ hãi đến cực điểm. 

Có làm thế nào anh ta cũng không ngờ cuối cùng Phàn Thức lại làm như vậy, thật sự nằm ngoài dự đoán của anh ta. 

Phàn Thức lấy laptop đặt lên bàn, lên tiếng: “Bây giờ gọi video cho ông cụ, tôi muốn đích thân trò chuyện với ông cụ. 

Thân Lâm cắn răng, không muốn gọi. 

Vốn dĩ anh ta muốn đến Giang Nam gây dựng sự nghiệp chứng minh thực lực của mình, bây giờ lại bị người ta uy hiếp gọi cho ông cụ cầu cứu, cho dù có sống tiếp, sau này còn mặt mũi gì để gặp ông cụ? 

Sợ là cả đời này sẽ bị em gái Thân Khả Hân của mình giẫm dưới gót chân. 

Giờ phút này danh dự của người đàn ông đã bị mất sạch. 

“Không chịu?” 

Phàn Thức không phải loại người dễ trêu chọc, ông ta lại lần nữa nhấc dao găm lên, chuẩn bị chặt ngón tay thứ hai của Thân Lâm. 

Vừa nghĩ đến cảm giác đau đớn tột độ kia, Thân Lâm hoảng sợ. 

“Đừng!” “Dừng tay!” 

“Tôi làm theo lời ông, bây giờ sẽ gọi cho ông cụ. 

Phàn Thức hài lòng gật đầu: “Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, phó tổng giám đốc Thân, nếu cậu tự giác sớm như vậy đã không cần phải mất một ngón tay rồi, mau gọi đi.” 

Sau đó, Thân Lâm lựa chọn gọi điện cho ông cụ. 

Rất nhanh video được kết nối, nhưng người xuất hiện trong video không phải ông cụ, mà là em gái của Thân Lâm – Thân Khả Hân. 

“Ôi chao, hiếm có ghê, sao hôm nay anh cả lại rảnh rỗi, chủ động gọi cho tôi vậy” 

Thân Lâm nuốt nước bọt, lên tiếng: “Tôi có chuyện gấp muốn tìm ông cụ. 

“Ông cụ đang có cuộc họp quan trọng, không rảnh gặp anh, có chuyện gì gấp cứ nói với tôi trước, lát nữa tôi sẽ chuyển lời lại cho ông cụ” “Không được, chuyện rất quan trọng, nhất định phải gặp ông cụ ngay” 

“Ôi, tính tình anh cả ghê gớm nhỉ. 

Lúc này Phàn Thức từ bên cạnh bước qua, đứng trước camera, kề dao găm lên cổ Thân Lâm, nhìn Thân Khả Hân cười bảo: “Cô Thân, quả thật tôi có chuyện rất quan trọng phải gặp ông cụ, phiền cô báo một tiếng. 

Thân Khả Hân không phải kẻ ngốc, tài năng của cô ta vượt xa Thân Lâm, vừa thấy tình hình này cô ta hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì. 

Không cần nói thêm nữa, cô ta nhanh chóng xoay người rời khỏi. 

Ba phút sau, một ông cụ với mái tóc bạc phơ xuất hiện trước ống kính, người này mặt mày hồng hào, không giận cũng tự uy nghiêm, thoạt nhìn như thần tiên giáng trần. 

Chính là ông cụ! 

Đây cũng là lần đầu Phàn Thức trông thấy ông cụ, không khỏi bị tướng mạo, khí thế của đối phương làm cho hoảng sợ. 

Sau đó, ông cụ dùng giọng nói như tiếng chuông vang cất lời: “Ông là ai? Có biết cái giá phải trả khi bắt con trai tôi là gì không?” 

Bấy giờ Phàn Thức mới lấy lại tinh thần. 

Ông ta mỉm cười, lên tiếng: “Tôi tên Phàn Thức, không biết ông cụ có từng nghe qua tên của tôi chưa. Điều này không quan trọng, chuyện tôi muốn nói là tôi bị con trai ông cho uống bột phệ tâm, trước mắt chỉ còn sống được khoảng mấy tiếng nữa. Nếu không có thuốc giải, tôi sẽ chết, nhưng tôi sẽ không chết một mình, bởi vì tôi sẽ kéo theo con trai ông chết chung!” 

eyJpdiI6IlgydGVVd2NEelY0T050UFFEMUNZeUE9PSIsInZhbHVlIjoiMFJuYUFkWllsTlkxMFFYRzVkWnRsWjc4b3duMnh1ckRcL2hcL3Nud2oxT3FkendGV01nVFZPNWhYbk9MMEVHaFE2c0RyaklrVVRCM3ZDTUhRQVBcL2w0R0dzRjdicHd2ak5tNnFQRVpqU3N2cEhzTkdqdllJQkdNQUlFWUlUK3ZtbUNZK2ltXC9INllsRlZyNEhST2tWM0hoRlRXZlwvRGhEVjhuZnlrbWlUMk5WOU5IQWFkV1paY2lLMWFJZzRIQmlpenNCblE1Rko1cHpVVDBrVGpDcjRqS3FFQnZCK1hHdE9XNEdRR3l1U2NrdkFuSkZkRXJYK29Ia0ljNmhoaFdVbmVyY2dSeDFqdzFOZCtEZFJud09hWngwNVgzMFwvbVNTTUxhaWxGb09GTmhJYnNSUG9HTXFKM09VaXQ0eStPclVhK0tLaUN0UUVSM3dxeHlQQlJZWXN6ZXduNU5qYm5cL0Q0ektMYjR1MDZZRmNZWT0iLCJtYWMiOiJlNjZkN2E0NjM0ZGEyMzA3ZDhiNjE2YjY4ZjA4ODUwNWMwOGRhYWZkZDFlZTBhYmI2YThhZDg0YWI1MTU2YjRjIn0=
eyJpdiI6Ikl3WEpSYUxTclJaem95M0hudWFNNVE9PSIsInZhbHVlIjoiM3YxREh1R3V1RWpqcHhvN2FzWkhHQzl3WTZpalE5OWU3czR5ak1PWDBHS0lSUkpHcDcrSWF6SnlrWDF1R1lSd3gyOVpFc0VJNVhEbHRtNlA4d0YzT2M4R1lPQjcwOERFQWNwVkpHK25OMjVIRlVnTG8xTjdFMGU5WlpLUGZzQkVHakdFSUpSajJ3ejBaV3Vkekx6TFwvWmk2T0lrbjNXT1dhTm1Lakk0K1wvQ0E9IiwibWFjIjoiMTE3NWY0ODU0NWEyMDNlMGFiNTg4NDRkN2YyZDI1NWQ2YjE5OWVjOWNkYmQxNzNiZTUyNTliZDE5OTA3NTA3NyJ9

Để cứu con trai mình, cho dù lòng dạ ông cụ có sắt đá đến mấy, đặt lợi ích lên hàng đầu đến đâu chăng nữa, cũng sẽ lựa chọn giao thuốc giải!

Ads
';
Advertisement