Đinh Thu Huyền ngay lập tức phản ứng lại, chỉ vào chai rượu trên tay Dương Hải Thành và hỏi: "Ông Kỳ, mong ông xem giúp chúng tôi chai rượu này có phải do nhà máy rượu Thánh Thái sản xuất không?"
"Được thôi"
Kỳ Hoàng Công cầm một chai rượu khác tới, vừa nhìn đã phì cười: "Nhìn là biết hàng giả mà, đến nhãn hiệu cũng giả ơi là giả, quá là dối trá.
Sắc mặt Dương Hải Thành thoáng chốc tái mét như màu gan heo.
"Ông Kỳ, ông nhìn kỹ chưa thế?"
"Chắc chắn rồi." Kỳ Hoàng Công kề sát mũi vào chai rượu để ngửi, càng thấy nực cười hơn: "Hai người tự uống khắc biết, khác gì một chai rượu trắng năm mươi ngàn đâu chứ?"
Rượu, rượu trắng?
Dương Hải Thành suýt thì hộc máu, anh ta tốn mấy trăm triệu nhờ bạn mua rượu Nhân Vương, hóa ra nó là rượu trắng à?
Hồi nãy anh ta luôn mồm bảo rượu của Giang Nghĩa là hàng nhái, cư xử bất lịch sự với mẹ anh, lại còn yêu cầu Giang Nghĩa cút ra khỏi phòng VIP.
Bây giờ thì sao?
Dương Hải Thành vô cùng lúng túng.
Rượu mà Giang Nghĩa người ta mang tới là rượu Thiên Tôn hàng thật giá thật, trong khi mày lại đem tới chai rượu trắng năm mươi ngàn, vậy mà mày còn bày đặt ưỡn ngực khăng khăng rượu của người ta là hàng nhái, có biết xấu hổ là gì không?
Trong thoáng chốc, Dương Hải Thành xấu hổ đến mức tay chân luống cuống, ước gì có thể chuồn khỏi đây thật nhanh.
Tần Yên Dung kế bên thì chết trân, không biết nên nói gì mới phải, xấu hổ đến mức không thốt nổi câu nào.
Những đồng nghiệp tại chỗ cũng á khẩu.
Ban nãy cả đám hùa theo trào phúng Giang Nghĩa, giờ thì mặt ai nấy cũng nóng phừng phừng cả lên.
Tô Cầm thì ngồi đó trong tâm trạng hả hê.
Đúng là ở đời khó lường nhất là chữ ngờ, thú vị thật đấy!
Bà như cười như không nhìn Tần Yên Dung, châm chọc: "Chị à, chắc hẳn chị đã biết chân tướng sự việc rồi nhỉ? Sau này ấy, đừng thấy có gì khác biệt là lại kêu người ta dùng hàng nhái nữa, bỏ cái thói ăn cướp còn la làng đó đi nhé."
"Em trả lại câu kia, chọn con rể thì phải chọn đứa nào có nhân cách tốt vào.
"Giang Nghĩa nhà chúng em tốt cực, rất biết điều, chưa bao giờ lừa lọc chúng em. Ai như cậu con rể nào đó, mỗi tháng kiếm được mấy trăm triệu mà cuối cùng lại mua chai rượu nhái năm mươi ngàn để đối phó mẹ vợ thế này đây"
"Em thấy ngại giùm chị luôn đó chị à.
Cuối cùng, Tô Cầm nhìn Hạ Thu Trang, nói: "Hạ Thu Trang à, dì chân thành khuyên cháu, đừng thiết tha gì cái loại đàn ông như thế nữa, có ma mới biết mấy thứ cậu ta mua cho cháu có phải hàng nhái không? Ai biết được cậu ta cầm tiền đi làm gì, có khi nào cậu ta ngoại tình không?"
"Bởi vậy cháu nghe lời khuyên của dì, ly hôn đi, dì sẽ tìm cho cháu một tấm chồng khác tốt hơn."
"Sao nào?"
Trước đó Hạ Thu Trang châm chọc Đinh Thu Huyền thế nào, lúc này Tô Cầm trả lại cho cô ta thế ấy. Mặt Hạ Thu Trang đỏ như gấc, cô ta muốn phản bác
nhưng lại không thốt nổi một câu.
Tâm trạng của Đinh Thu Huyền thoáng chốc tốt hơn hẳn.
Thấy dáng vẻ cứng họng của Hạ Thu Trang, cô không kìm được bật cười.
Đinh Thu Huyền ung dung xát muối vào tim: "Dương Hải Thành, hôm nay là ngày vui vậy mà anh lại tặng một chai rượu nhái để bịp nhân vật chính của bữa tiệc, không chỉ nhân cách kém mà còn không tôn trọng dì ấy nữa.
Hạ Thu Trang sốt ruột vỗ bàn, rống lên: "Đinh Thu Huyền, chị là ai mà dám bắt chồng tôi rời khỏi đây? Hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi, phòng VIP này là nhà tôi đặt, người đi phải là chị! Hiểu chưa?!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất