Lúc này, Đàm Thành Nghĩa chợt quay đầu nhìn về phía Đàm Vĩnh Thắng, hỏi: "Cáo già, cảnh cáo trước, Giang Nghĩa là do tôi giải quyết hết, thành tựu ngày hôm nay Tinh Nguyệt các có được cũng là do tôi làm nên. Tinh Nguyệt các cũng được thành lập trên danh nghĩa cháu trai của ông, theo lý thì phải để tôi làm người phụ trách, làm chủ của Tinh Nguyệt các!”
Tới rồi, màn cướp đoạt thành quả đã đến.
Nước đi này của ông ta đã bị Đàm Vĩnh Thắng đoán ra rồi.
Đàm Vĩnh Thắng và quản gia già liếc nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, thầm nhủ trong lòng rằng, Đàm Thành Nghĩa nghĩ mọi thứ đơn giản quá rồi nhỉ?
“Thành Nghĩa, mày dựa vào đâu cảm thấy mày có thể làm ông chủ của Tinh Nguyệt các?”
Đàm Vĩnh Thắng dùng ánh mắt thâm sâu mà nhìn Đàm Thành Nghĩa, trong mắt tràn ngập vẻ trêu ngươi, giống như đang nhìn một kẻ ngu.
Đàm Thành Nghĩa cũng nhận ra có điều không đúng.
Ông ta nói: “Tinh Nguyệt các là do một tay tôi tạo nên, khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc cũng là tôi giải quyết, tôi..
Đàm Vĩnh Thắng vươn tay ngắt lời ông ta: “Được rồi, đừng nói nữa, mấy cái đó có ý nghĩa gì? Thành Nghĩa à, mày làm những việc này, không phải là để báo thù cho con của mày là Quốc Đống sao? Công danh lợi lộc đối với mày đều là vật ngoài thân, hà tất phải gò ép?”
Đến lúc này, ai nấy đều thấy được, Đàm Vĩnh Thắng hoàn toàn không muốn nhường lại vị trí này.
Giỡn chơi, làm sao có thể nhường lại được?
Phải biết rằng, hiện giờ tám mươi phần trăm tài sản của nhà họ Đàm đều ở trong Tinh Nguyệt các, ai có thể nắm giữ được Tinh Nguyệt các, thì người đó mới
thật sự là người quản lý nhà họ Đàm.
Nếu để cho Đàm Thành Nghĩa làm chủ Tinh Nguyệt các, vậy thì Đàm Vĩnh Thắng chỉ là gia chủ trên danh nghĩa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết.
Thành quả thắng lợi - Tinh Nguyệt các, thật sự quá hấp dẫn.
Không ai có thể chối từ.
Đàm Thành Nghĩa nổi giận nói: "Cáo già, trước kia ông luôn miệng nói sẽ cho tôi kế nhiệm vị trí gia chủ, nói cái gì mà ông già rồi không muốn làm, nhưng bây giờ lại tới tranh giành Tinh Nguyệt các với tôi? Giành một con quái vật khổng lồ do tôi tạo nên?”
Đàm Vĩnh Thắng nở nụ cười, chỉ vào Đàm Thành Nghĩa và nói: “Lời lúc trước tao nói là thật, đúng là tao muốn cho mày làm gia chủ. Nhưng mà vấn đề này phải đi từng bước một, bây giờ tao vẫn còn là gia chủ, đợi tao về hưu, mới có thể đến lượt mày, đúng không?”
Nói thì hay nhưng làm thì chẳng ra làm sao.
Cuối cùng con cáo già này cũng lộ ra bộ mặt thật, vì để lấy được Tinh Nguyệt các, Đàm Vĩnh Thắng không thèm quan tâm đến cái gì nữa.
Không còn đối thủ là Giang Nghĩa, lại diệt trừ Đàm Thành Nghĩa, vậy thì sau này Đàm Vĩnh Thắng thật sự có thể bình yên, không ai lay chuyển được địa vị của ông.
Đàm Thành Nghĩa hung dữ nói: “Cáo già, tôi sẽ đấu với ông đến cùng! Hai người chúng ta đều có tư cách chiếm Tinh Nguyệt các, chúng ta từ từ chơi, tôi không tin là không giết được ông”
Ông ta vô cùng tự tin.
Tiếc rằng, sự việc trên đời này, khác xa so với những gì mình tính trước.
Quản gia già đi ra, cất lời: “Thành Nghĩa à, xin lỗi ông, ông không có bất cứ tư cách gì để tiếp quản Tinh Nguyệt các.”
Đàm Thành Nghĩa nổi giận nói: “Mày là cái thá gì?”
Quản gia già nở nụ cười: “Ông khoan hãy nóng giận, hãy nghe tôi nói đã. Là như vầy, trước khi ông đến, ông chủ đã trục xuất ông khỏi nhà họ Đàm, gạch tên khỏi gia phả họ nhà Đàm. Đàm Thành Nghĩa, ông không còn là người nhà họ Đàm nữa, có tư cách gì mà tranh giành Tinh Nguyệt các với ông chủ?”
“Cái gì?!”
Đàm Thành Nghĩa hoàn toàn chết lặng.
Mất hết tất cả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất