Rất nhanh đã có người báo cảnh sát, cho dù không có ai báo thì đám cháy lớn thế này, cảnh sát cũng sẽ phát hiện ra ngay thôi.
Tuy toà nhà công ty không ở trung tâm thủ đô, nhưng cũng nằm ở nơi khu dân cư tương đối đông đúc, nếu để mặc thì không biết sẽ có bao nhiêu người bị liên luy.
Chuông báo cháy lập tức vang lên, cố gắng chữa cháy cả một đêm, bảy giờ sáng hôm sau cuối cùng cũng dập tắt được đám cháy.
Rất may là ngọn lửa không lan rộng, cũng không có ai khác bị thương.
Theo thông tin liên quan, trong toà nhà chỉ có một mình Đàm Quốc Đống, vậy nên chỉ có một mình anh ta chết, không còn ai khác chết nữa.
Trận hỏa hoạn lớn như vậy chỉ chết một người, có thể nói là trong họa có phúc.
Tổn thất lớn nhất đương nhiên vẫn là nhà họ Đàm.
Bọn họ mất đi một phó giám đốc không nói, toàn bộ toà nhà chi nhánh cũng mất, tất cả dữ liệu quan trọng bên trong cũng bị thiêu cháy, biến mất hết không còn gì.
Phải biết rằng, chi nhánh này kiểm soát rất nhiều công nghệ quan trọng của nhà họ Đàm.
Nếu cứ để lửa cháy hết thế này, chẳng khác nào đem hết mấy chục năm phấn đấu của nhà họ Đàm đốt sạch, bỏ hết mười năm công sức không phải chỉ nói suông thôi!
Rạng sáng biệt thự nhà họ Đàm.
Đàm Vĩnh Thắng mặc áo khoác dày, ngồi trên bàn trong vườn hoa ở cổng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Ai cũng nhìn ra được ông ta đang rất bực bội.
Quản gia già yên lặng ở bên cạnh không nói lời nào, lúc này bất cứ lời an ủi nào cũng là dư thừa.
Đàm Vĩnh Thắng không hiểu vì sao Đàm Quốc Đống lại tự sát?
Đúng là vớ vẩn!
Có thể nói nước cờ này của Đàm Quốc Đống đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của ông ta, đảo loạn mọi thứ tự trong kế hoạch, mà người được lợi trong cục diện hỗn loạn này chỉ có – Giang Nghĩa!
Rất lâu.
Đàm Vĩnh Thắng mới chậm rãi nói: “Đàm Quốc Đống chết cũng có nghĩa là buông tay cho Giang Nghĩa, vậy mọi kế hoạch mà tôi dày công sắp xếp lúc trước đều trở nên vô nghĩa”
“Thế mà thằng khốn này lại lựa chọn hy sinh bản thân để bảo vệ Giang Nghĩa? Từ bao giờ mà nó lại vĩ đại như vậy, sao tôi chưa bao giờ nhìn ra nó còn có phẩm chất này chứ?”
“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng”
Lúc này quản gia già mới nói tiếp: “Cục diện bây giờ đã trở lại trạng thái giữ thăng bằng, chúng ta và Giang Nghĩa lại trở về cùng một vạch xuất phát”
Đàm Vĩnh Thắng nhíu chặt mày: “Không phải cùng một vạch xuất phát, tôi mất đi quân cờ quan trọng Đàm Quốc Đống, còn mất đi một chi nhánh, đồng thời cũng mất rất nhiều tài liệu và kỹ thuật. Nhà họ Đàm quay ngược lại mười năm trước.
Tất cả những điều này đều do Đàm Quốc Đống tự sát mà thành.
Đàm Vĩnh Thắng ngàn tính vạn tính cũng không tính được rằng Đàm Quốc Đống sẽ có đủ can đảm để chọn tự sát.
Người thông minh nghĩ nhiều ắt sẽ để mất.
Cáo già dù có gian xảo đến mấy cũng có lúc ngủ gật, nhưng lần này Đàm Vĩnh Thắng vấp một cú không hề nhẹ.
Quản gia già hỏi: “Ông chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Vốn định trừ khử cả cậu chủ và Giang Nghĩa, bây giờ lại chỉ có mỗi cậu chủ hy sinh, Giang Nghĩa lại chẳng hề hấn gì. Nếu Giang Nghĩa lại bắt tay với nhà họ Triệu, nhà họ Khương, ba bên bao vây tấn công chúng ta thì cuộc sống của chúng ta sẽ khó khăn đấy”
Trong mắt quản gia già hiện lên vẻ kinh hãi: “Ông chủ định dùng ông ta sao!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất