Giang Nghĩa thở dài rồi nói: “Còn hợp tác sao? Cả hai chúng ta đều đã bị khởi tố, bây giờ chúng ta gặp mặt nhau cũng đã là một vấn đề, còn hợp tác như thế nào nữa?”
Đàm Quốc Đống nói: “Lần hợp tác này rất đơn giản, nếu hai người chúng ta đã bị cột vào nhau, vậy chỉ cần một người buông tay, thả cho người kia con đường sống là được rồi?”
Giang Nghĩa híp mắt.
Anh hiểu rõ ý của Đàm Quốc Đống.
Chi cần một trong hai người bọn họ chết đi, nhưng vậy mọi sự hợp tác đều không còn tồn tại, thứ gọi là chứng cứ cũng chỉ là lời nói suông, không có bằng chứng.
Chỉ cần một người chết đi, người còn lại liền có thể sống.
Vấn đề, là ai sẽ chết?
Giang Nghĩa nghiêm túc nhìn Đàm Quốc Đống, không nói lời nào, bởi vì anh đã mơ hồ đoán được kết cục.
Quả nhiên, Đàm Quốc Đống nói tiếp: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu buông tay, bởi vì cho dù cậu có buông tay để tôi trèo lên bờ thì tôi vẫn không phải đối thủ của con cáo già kia. Dù lần này có may mắn sống sót thì sau đó vẫn bị con cáo già kia hại chết.”
Anh ta vô cùng nghiêm túc mà nói với Giang Nghĩa: “Nếu nói trên thế giới này còn ai có thể đối phó với cáo già kia và giết chết ông ta, vậy chỉ có một người thôi. Người đó chính là cậu, Giang Nghĩa!”
Đây là lời đánh giá cao nhất Đàm Quốc Đống dành cho Giang Nghĩa.
Người hiểu biết bạn nhất thường chính là kẻ địch của bạn.
Đàm Quốc Đống đã giao chiến với Giang Nghĩa rất nhiều lần, đã sớm hiểu vô cùng rõ thực lực của Giang Nghĩa. Trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, bản thân mình nếu so với Giang Nghĩa cũng giống như so sánh con nít và người lớn.
Thế nên, anh ta lựa chọn buông tay, để bản chìm xuống đáy nước, để cho Giang Nghĩa trèo lên bờ.
Đàm Quốc Đống nói: “Chỉ cần tôi rời khỏi thế giới này, thì Giang Nghĩa, cậu sẽ lập tức an toàn. Tôi tin tưởng vào năng lực của cậu, cũng tin tưởng quyết tâm tiêu diệt được Đàm Vĩnh Thắng của cậu. Chỉ là tôi vẫn còn một thỉnh cầu riêng, muốn xin cậu hoàn thành giúp tôi.”
Giang Nghĩa đáp: “Thỉnh cầu gì?”
Đàm Quốc Đống gỡ mặt dây chuyền hình trăng khuyết trên cổ xuống, đặt vào lòng bàn tay rồi nói: “Mặt dây chuyền này là do ba tặng cho tôi, tôi vô cùng kính trọng ba tôi. Tôi biết, ông ta luôn bị con cáo già Đàm Vĩnh Thắng kia cầm tù. Nếu có thể, Giang Nghĩa à, tôi hy vọng trong khi cậu giải quyết Đàm Vĩnh Thắng thì cũng cứu ba tôi ra, để ba mẹ tôi có thể đoàn tụ với nhau. Có thể làm được điều đó thì dù tôi chết, tôi vẫn có thể thoải mái mà chết đi.”
Đây là một chuyện vô cùng khó làm.
Đàm Quốc Đống đã ẩn nấp bên người Đàm Vĩnh Thắng nhiều năm nhưng vẫn không thể làm được.
Bây giờ, anh ta từ bỏ.
Anh ta không làm được, vậy nhờ người khác tới làm, Giang Nghĩa chính là lựa chọn tốt nhất.
Đàm Quốc Đống nhìn Giang Nghĩa, ánh mắt vô cùng tha thiết.
Rốt cuộc anh ta cũng chờ được đáp án chắc chắn.
“Chuyện này, tôi nhất định sẽ làm giúp anh, để ba mẹ anh đoàn tụ”
“Có những lời này của cậu là đủ rồi!”
Đàm Quốc Đống thở ra một hơi thật dài, đặt mặt dây chuyền trăng khuyết lên bàn: “Vào lúc cậu cứu ba tôi ra, xin cậu hãy giao mặt dây chuyền trăng khuyết này cho ông ta, cũng xin ông ta tha thứ cho người con bất hiếu, không thể đi gặp ông ta.
Nói xong, Đàm Quốc Đống đứng dậy rồi rời khỏi phòng khách.
Khi anh ta đi ra, mặt trời đã lên cao.
Nhưng điều người khiến người khác đau lòng, chính là không có bất kỳ tia nắng nào có thể chiếu rọi vào trong trái tim của Đàm Quốc Đống, bởi vì anh ta đã hoàn toàn đóng cửa trái tim và khóa trái nó lại.
Giang Nghĩa cầm mặt dây chuyền hình trăng khuyết lên, nhìn bóng lưng của Đàm Quốc Đống.
“Đàm Quốc Đống, tôi đáp ứng lời hứa với anh, Giang Nghĩa - tôi cho dù liều mạng cũng nhất định sẽ hoàn thành!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất