Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Thủ đô, tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng tập đoàn Khương Châu. 

Chủ tịch tập đoàn... Khương Tông Chí và luật sư riêng của ông ta là Uông Đồng đang cùng nhau đứng trước cửa sổ sát đất rất lớn, mỗi người cầm một điếu xì gà đang phê pha hút. 

Khương Tông Chí hỏi: “Chuyện khởi tố thế nào rồi?” 

“Vô cùng thuận lợi. Uông Đồng nói: “Tôi đã chuẩn bị xong tất cả chứng cứ, đoàn luật sư cũng đang làm thủ tục với tòa án, tôi tin rằng sẽ bắt được Văn Vân Chi sớm thôi. Đến lúc đó, ông có thể đá bà ta, để bà ta hoàn toàn ra đi tay trắng” 

Khương Tông Chí vô cùng vui vẻ. 

Người phụ nữ này đã làm mình khó chịu rất lâu rồi, cuối cùng cũng có thể rửa sạch. 

Ông ta hút một hơi xì gà rồi nói: “Đều là do tôi năm đó còn quá trẻ, bị sắc đẹp của người phụ nữ này đánh lừa, cưới bà ta còn cho bà ta làm vợ chính. Thế nhưng ông già nhà tôi còn vô cùng coi trọng bà ta, để bà ta lấy đi quyền lực gia chủ của tôi, cái gì mà ba phần quyền lực, chế ngự lẫn nhau, hại tôi nhiều năm như vậy vẫn không thể ngồi chắc vị trí gia chủ. 

Uông Đồng cười cười rồi nói: “Giám đốc Khương, bây giờ vấn đề lịch sử đã tái hiện lại một lần nữa, mong ông tuyệt đối đừng bị nhan sắc phụ nữ mê hoặc nữa. “Cậu nói Mã Dao Kỳ sao?” Khương Tông Chí bật cười: “Yên tâm đi, tôi với cô ta chỉ là chơi đùa mà thôi. Người phụ nữ kia còn muốn làm bà cả của tôi sao? Hừ, thật đúng là không biết trời cao đất dày. Một mặt hàng không biết đã bị bao nhiêu người chơi qua rồi, nếu không phải vì quá thú vị, tôi nhất định sẽ không chơi đùa với cô ta đâu. Đợi tôi chơi đủ rồi sẽ lập tức quăng đi. 

Đối với Khương Tông Chí hiện giờ, ông ta đã không còn chút tình cảm nào với phụ nữ. 

Ông ta sẽ không bao giờ thật lòng với bất kỳ người phụ nữ nào nữa. 

Cũng phải nói, Văn Vân Chi coi như may mắn, bởi vì Văn Vân Chi chính là người phụ nữ cuối cùng có thể khiến Khương Tông Chí bày tỏ chút thật lòng. 

Còn những người phụ nữ khác, đều chỉ là đồ chơi của Khương Tông Chí mà thôi. 

Chơi xong thì vứt. 

Đương nhiên, hầu hết những người phụ nữ đều chỉ nhìn trúng tiền của Khương Tông Chí, chỉ cần có thể lấy được tiền thì mọi thứ không thành vấn đề, cũng không có mấy ai mộng tưởng sẽ thật sự gả cho Khương Tông Chí. 

Ngoại trừ Mã Dao Kỳ. 

“Đúng rồi, giám đốc Khương, chị của ông – Khương Lị bên kia, ông định làm gì?” 

Uông Đồng nghiêm túc nhìn Khương Tông Chí. 

Khương Tông Chí rít một hơi thật sâu, nói: “Người chị già này của tôi làm việc cẩn thận, lá cây rơi xuống cũng sợ đập vào đầu, bình thường chưa bao giờ làm ra chuyện gì khác thường, muốn bắt được một chút nhược điểm gì của chị ta khó như lên trời” 

Uông Đồng hỏi: “Vậy giám đốc Khương ông tính từ bỏ sao? Thật ra, chỉ cần ông có được Rừng rậm động vật của Văn Vân Chi, nhà họ Khương gần như đều do ông định đoạt” 

Khương Tông Chí lắc đầu. 

“Không được.” 

“Series V vẫn chưa túm vào tay, chức gia chủ này tôi không thể ngồi yên ổn. 

“Tôi sẽ không chịu để quyền lực của mình bị chia cho người khác đâu! Giống như có một con hổ đang nằm trước giường tôi vậy, khiến tôi không thể nào ngủ 

yên được. 

Im lặng một lúc, Khương Tông Chí nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Lúc này mây đen đã mù mịt, mưa to như trút nước, cả không gian đều bao trùm trong làn mưa. 

Trái tim của Khương Tông Chí cũng trở nên lạnh lẽo theo cơn mưa to. 

Ông ta bình thản nói: “Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, Uông Đồng à, đám sói tôi nhờ cậu nuôi, đã có thể thả ra kiếm ăn. 

Sắc mặt Uông Đồng thay đổi. 

Anh ta xác nhận lại một lần cuối: “Giám đốc Khương, ông thật sự muốn thả sói ra sao? Khương Lị chính là chị ruột của ông đấy” 

Chị ruột? 

Ha ha. 

Khương Tông Chí khinh thường nói: “Nhà họ Khương chỉ có thể có một gia chủ mà thôi, quyền lực của nhà họ Khương chỉ có thể nằm trong tay gia chủ. Chị ta đã đi quá giới hạn quyền lực, đáng chết!” 

“Đã rõ. 

Uông Đồng không nói một câu nào nữa, trực tiếp xoay người rời đi. 

Trời đang mưa, một chiếc xe ô tô màu đen nhỏ lướt qua trong cơn mưa, ngồi trên xe là Khương Lị và hai vệ sĩ của bà ta. 

Khương Lị là một người tương đối thận trọng, mỗi một lần ra ngoài đều mang theo ít nhất hai người vệ sĩ, hôm nay cũng không ngoại lệ. 

Bà ta ngồi trên xe, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, trong lòng vô cùng bực bội. 

Một mặt là vì bà ta cảm thấy lo lắng cho Văn Vân Chi, về mặt khác là do cảm thấy sợ hãi em trai mình. 

Bà ta hiểu rất rõ người em trai này. 

Cũng bởi vì hiểu quá rõ, cho nên mới càng sợ hãi. 

Khương Lị nhớ rõ lúc còn nhỏ mình từng ăn một chiếc bánh quy của Khương Tông Chí, kết quả vào đêm đó, Khương Tông Chí đã đổ một hộp vụn bánh quy lên giường Khương Lị, để kiến tới cắn bà ta. 

Lòng dạ hẹp hòi, thứ thuộc về mình nhất định phải lọt vào tay, đấy chính là Khương Tông Chí. 

Thế nên, Khương Lị luôn cảm thấy mọi thứ mà Văn Vân Chi gặp phải hiện tại, nhất định đều có liên quan tới Khương Tông Chí, thậm chí Khương Tông Chí còn chính là người mưu tính đằng sau. 

Vấn đề là, không có bằng chứng. 

eyJpdiI6ImREY3BkR2p6ZjdCUTRoaUkyVlJIK1E9PSIsInZhbHVlIjoiVitGSlNEK256dVA2NXVFQWtDOEVMb3ptQ2tzR09UcG5GT0VOOFBuc2hqYWtPR3JIeCtZanhJTm5cL3U0NnBNZnROaitmQWxHb3pRXC9wUWExZkVxZEc2b0pkSXBiTFhWR1dhSFhWYStqcFhMc0wwb1ptek5xc25KMXJaczM0bEM2Y3d0R0tnMlhQVnZiblc5R3ZEZ1BRd1wvaFBldDBFQ3lRT0czMFE4MWR6V3NzelQzRDh4TEMrNFJIR0V3bGVnQ2U1OWFDTmROSm5KMFNmRlJnVlpMalBuNHhmTmpsSmt6TGZhM3NpTHR5NmtLWDRhWndHWTFuYnJla1N5K1U4SjNsVyIsIm1hYyI6IjBjODRhYjZiOTg5OWFmYWNhNmFhMTk3MzdiNTMyYjdmMGIxM2Q1MjQ5OTM2ZWMxMDliYjkxMjIxMzgxZTY3ZGQifQ==
eyJpdiI6Ik0yNlprSmttcGtKRXZiOGV1MEo0OWc9PSIsInZhbHVlIjoiK05wZFo4XC9IbVY5cndNS0ZyblVyK2hxMFA5RTRzVkx5M2ZqVEFyMU4rWEFiWldVTEZrM1gyazE0T1NtT1FDTFM4SW5GejE3dDQrQ0ZHMm0yYkFoZFVCS0IzeW5hbFZWY1JhbjJKV3ZOczZLZzhLQWQ2eEdKa3FmaDRMOTg5WGdiekxDRFZKSmJoQW02UGFTckJ5REQ0SmtETnBreVVDeFZ1MkhqcmtFTjI3SlFxeFZ3OWcrcFJlanJlUGlDZTZSSFFuZlZnSVFYMjZqV1wvSjVpZVgwK3ZzZU51dTNSUVFtOWs3N0p4dExHS2EweE4xK2hBNTZ1VWI0XC8xN3hpNEtoVjhUK2RXK0crUmNIK240Wm1YOWhIbU1QZTZ6MEpNNFo1VUFpZ3B5Y3FwbVk9IiwibWFjIjoiZTlkNzJiNDY2ODk3Zjc0MjI1ODIyMjI5NDg3ODI1Y2U0ZDA0ZjRiZWEzODhjNDczZjhlNzFmZGUyMDk2NjE1MCJ9

Con đường này là con đường bắt buộc phải đi qua.

Ads
';
Advertisement