Nếu cửa đã mở, ba người cũng không đó nữa, trước sau đi vào căn phòng.
Đây là một căn phòng khoảng 50m vuông.
Không lớn không nhỏ.
Đồ để ở đây đều là chí bảo đỉnh cấp của nhà họ Ngụy.
Ngụy Lương Huân nhìn những bảo vật này thì cũng rất kinh ngạc, cô ta thật sự không ngờ trong nhà mình lại có nhiều tiền bạc như này.
“Tìm tung tích của linh chi ngàn năm.
Bọn họ tìm một vòng ở trong căn phòng, không có tung tích của linh chi, đây là đương nhiên, loại nơi này nếu để linh chi, chẳng phải một lúc là chết hay sao?
Vì vậy bọn họ lại bắt đầu giở các loại ghi chép văn hiến.
Cuối cùng, ông trời không phụ người có lòng, Bạch Dương ở trong một quyển sách tìm được vị trí cụ thể liên quan tới linh chi ngàn năm.
“Ở đây, em tìm được rồi!”
Ba người cùng nhau xem.
Trên quyển sách ghi vị trí cụ thể và cách hái, cách bảo quản, cách sử dụng... vô cùng chi tiết về linh chi ngàn năm, sợ có người không cẩn thận hủy hoại linh chi ngàn năm.
Sau khi xem xong, Giang Nghĩa rất vui.
“Đi, đi hái linh chi!”
Vì vậy, Ngụy Lương Huân ở lại trong nhà, Giang Nghĩa và Bạch Dương cùng nhau tới dãy núi Ngọa Long hái linh chi ngàn năm, sau khi tốn nửa ngày trời, bọn họ cuối cùng cũng tìm được linh chi ở trên vách đá và thành công hái về”
Sau khi xử lý ổn thỏa, Giang Nghĩa đặc biệt điều người của Thần La Thiên Chinh từ thủ đô tới, phụ trách hộ tống linh chi về thủ đô.
Tới lúc này, chuyện linh chi ngàn năm đã kết thúc.
Một tảng đá lớn trong lòng Giang Nghĩa cũng coi như hạ xuống, nếu linh chi đã tìm được, anh không cần thiết ở lại núi Vân Lĩnh nữa.
Cuối cùng, anh và Bạch Dương lần cuối cùng tới nhà họ Ngụy, tạm biệt Ngụy Lương Huân, đồng thời cũng thuận đường tham gia tang lễ của Ngụy Trung Nghĩa.
Sau khi cúi người trước Ngụy Trung Nghĩa, Ngụy Lương Huân gọi Giang Nghĩa sang một góc khuất.
“Cô Ngụy, cô tìm tôi còn có chuyện gì sao?”
Ngụy Lương Huân từ trong lòng lấy ra một thứ giống lệnh bài màu vàng, để vào trong tay Giang Nghĩa, sau đó còn lấy ra một bức thư cùng giao cho Giang Nghĩa.
“Cô Ngụy, những cái này là?”
Ngụy Lương Huân giải thích: “Đây là lệnh bài gia chủ của nhà họ Ngụy, trong phong thư đựng giấy chuyển nhượng. Giang Nghĩa, từ hôm nay trở đi, anh chính là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Ngụy, tất cả tài sản của nhà họ Ngụy đều thuộc về anh, bao gồm cả dãy núi Ngọa Long”
Giang Nghĩa rất kinh ngạc.
“Tại sao?”
Ngụy Lương Huân mỉm cười: “Anh đã cứu mạng của tôi, trả lại sự trong sạch cho tôi, khiến oan khuất của ba tôi được lật án, tôi báo đáp anh cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa anh là người ba tôi công nhận, nhà họ Ngụy giao cho anh quản lý, tôi tin không có vấn đề gì.
Giang Nghĩa nhíu mày, nói: “Nhưng quà cảm ơn này cũng quá quý giá rồi.
“Không hề quý giá. Ngụy Lương Huân nói: “Thật ra anh cũng biết, tôi căn bản không thích hợp quản lý gia tộc, nhà họ Ngụy giao cho tôi sẽ chỉ càng ngày càng sa sút, hơn nữa ngay cả dãy núi Ngọa Long tôi cũng chưa chắc giữ được. Tất cả giao cho anh, tôi yên tâm, cũng bớt nhọc lòng”
Giang Nghĩa biết, Ngụy Lương Huân là đang khiêm nhường.
Món quà lớn này thật sự quá quý giá.
Cái khác không lớn, chỉ riêng dãy núi Ngọa Long đó, chỉ cần khai thác tử tế, cho dù không phá hỏng, khai thác bình thường, một năm cũng có thể thu được từ ba nghìn - sáu nghìn tỷ.
Huống chi, trong dãy núi đó có rất nhiều kỳ trân dị bảo, kỳ trân dị bảo giống như linh chi ngàn năm không có ít.
Những cái này không thể dùng tiền để cân đo.
Có lúc, số thuốc đó có thể cứu mạng!
Giang Nghĩa rất cảm ơn, đồng thời anh từ trong ngực lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng để vào trong tay Ngụy Lương Huân.
Ngụy Lương Huân sững người, mỉm cười nói: "Không cần, anh không cần cho tôi tiền. Những bảo vật ba tôi cất giữ trong căn phòng đó, đủ cho tôi tiêu cả đời.
Giang Nghĩa nói: “Cho dù là núi vàng núi bạc, nếu chỉ có ra mà không thu vào, vậy cũng sẽ ăn hết sức. Chiếc thẻ này cô giữ lấy, mỗi năm tôi đều sẽ dùng tiền khai thác được từ dãy núi Ngọa Long, chuyển lợi nhuận nhất định vào trong thẻ, cho dù cô tiêu hết số tiền ba cô để lại, cũng không cần lo lắng không có tiền
tiêu”
Ngụy Lương Huân cũng không từ chối, nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng.
“Vậy tôi cảm ơn”
Hai bên nhìn nhau mỉm cười.
Đột nhiên, Ngụy Lương Huân nhỏ giọng nói một câu: “Haizz, đáng tiếc anh kết hôn rồi, nếu anh chưa kết hôn thì không cần phiền phức như vậy, tôi trực tiếp giả cho anh, dùng cuộc đời để đền đáp, như vậy vừa có thể báo ơn, vừa có thể danh chính ngôn thuận ăn của anh uống của anh, anh nói có phải không?”
Giang Nghĩa bật cười, không có trả lời.
Trong ánh mắt đó của Ngụy Lương Huân có một loại cảm giác chua xót khó tả, đây là lần đầu tiên trong đời cô ta sinh nảy cảm giác dựa dẫm vào đàn ông, đáng tiếc là người đàn ông cô ta mãi mãi không thể có được.
Sau tang lễ, Giang Nghĩa và Bạch Dương ngồi máy bay bay về thủ đô.
Trên đường quay về.
Bạch Dương tò mò hỏi: “Thống soái, bây giờ anh đã tiếp nhận vị trí gia chủ của nhà họ Ngụy, vậy thì phải quản lý nhà họ Ngụy, quản lý dãy núi Ngọa Long, đây không phải trói anh ở núi Vân Lĩnh sao?”
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười: “Không phải chuyện gì cũng cần phải tự mình làm, chế độ quản lý của nhà họ Ngụy luôn rất tốt, tôi chỉ cần sát nhập nhà họ Nguy vào công ty dưới trướng của tôi, tìm một người đáng tin quản lý là được rồi.
Bạch Dương hỏi: “Vậy tìm ai?”
Giang Nghĩa suy nghĩ một lát, nói; “Bây giờ nhà họ Ngụy loạn như vậy, phải tìm một người đáng tin, chọn Lâm Chí Cường đi. Cho cậu ta cũng đi trải nghiệm cảnh núi non sông nước, sau khi ổn định cục diện rối loạn thì tìm người khác thay thế cậu ta.
Thủ đô xa xôi, văn phòng phó chủ tịch của khoa học kỹ thuật Thịnh Nhạc.
“Trời nóng như này, mình sao lại hắt xì hơi chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất