Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Chiến thần Tu La? 

Ngụy Trung Nghĩa biết chiến thần tồn tại, nhưng thật sự không ngờ chiến thần sẽ xuất hiện trước mặt mình. 

"Ngài... Chính là chiến thần Tu La?" Ngụy Trung Nghĩa còn không dám tin tưởng. 

Giang Nghĩa cười trả lời: "Cam đoan không phải là giả. ngài Nguỵ nếu không tin, tôi có thể cho người mang soái ấn đến cho ngài xem qua." 

"Không không không, không cần, tôi tin tưởng lời anh Giang" 

Ngụy Trung Nghĩa vui mừng khôn xiết, có chiến thần Tu La trợ giúp, vậy chuyện của ông ta chắc chắn có thể xoay chuyển! 

Ông ta nhìn khắp mọi nơi, nhỏ giọng nói: "Ở đây không tiện nói chuyện, anh Giang, mời theo tôi đến thư phòng nói" 

Vì thế, Giang Nghĩa và Bạch Dương đi theo Ngụy Trung Nghĩa tới thư phòng. 

Ngụy Trung Nghĩa khóa trái cửa lại. 

Thư phòng này cách âm rất tốt, ở trong phòng có hát hò ầm ĩ, bên ngoài cũng không nghe thấy, càng đừng nói đến ở trong phòng nói nhỏ, bên ngoài căn bản sẽ không nghe được chút xíu âm thanh nào. 

Ngụy Trung Nghĩa ý bảo hai người họ ngồi xuống, sau đó nói: "Anh Giang, thật không dám giấu giếm, thật sự thì tôi có một chuyện cực kỳ khó khăn muốn nhờ ngài trợ giúp" 

Giang Nghĩa gật gật đầu, "Xin lắng tai nghe" 

Ngụy Trung Nghĩa nghĩ nghĩ, "Nên bắt đầu nói từ đâu nhỉ? Ừm... anh Giang, anh biết nhà họ Ngụy chúng tôi, vì sao vẫn được gọi là người bảo vệ của núi Vân 

Lĩnh không?" 

"Xin chỉ giáo" 

"Chỉ giáo không dám, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì từ cổ chí kim, ngọn núi lớn nhất của núi Vân Lĩnh —— dãy Ngọa Long thuộc sở hữu của nhà họ Ngụy chúng tôi!" 

Một gia tộc mà có thể có được toàn bộ ngọn núi, đúng là hiếm thấy. 

Ngụy Trung Nghĩa tiếp tục nói: "Ranh giới của núi Vân Lĩnh này, mây mù lượn lờ, rất nhiều sương mù, nếu không cẩn thận sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Sở dĩ mọi người có thể bình bình an an tồn tại, là bởi vì có dãy Ngọa Long tồn tại." 

"Dãy Ngọa Long giống như một 'lá phổi xanh' vậy, không ngừng cung cấp không khí mới mẻ cho núi Vân Lĩnh, hấp thu lượng lớn chướng khí, là hệ thống tinh lọc trung tâm của núi Vân Lĩnh!" 

"Nhà họ Ngụy chúng tôi có được dãy Ngọa Long, mỗi thế hệ đều cẩn thận bảo vệ, cẩn thận xử lý, mới có thể giữ cho hoàn cảnh vùng núi Vân Lĩnh này tốt đẹp 

như vậy, giúp mọi người an cư lạc nghiệp" 

Không nghĩ tới một ngọn núi Vân Lĩnh, còn có nhiều chuyện để nói như vậy. 

Căn cứ theo lời Ngụy Trung Nghĩa, nếu dãy Ngọa Long bị hủy đi, vậy có nghĩa là toàn bộ núi Vân Lĩnh sẽ phải chôn cùng, khó trách nhà họ Ngụy vẫn tự xưng là người bảo vệ của núi Vân Lĩnh. 

"Nhưng mà... Ngụy Trung Nghĩa thở dài một hơi, "Nhà họ Ngụy chúng tôi bây giờ đã gặp phải phiền phức" 

"Mấy năm nay, có rất nhiều thương nhân nhìn trúng sản vật tài nguyên phong phú của núi Vân Lĩnh. Trong đó mảnh đất phong phú giàu tài nguyên nhất, chính là dãy Ngọa Long. Bởi vì nơi được bảo tồn tốt nhất từ trước đến nay, chưa từng bị tàn phá. Hơn nữa, dưới sự xử lý đời đời của nhà họ Ngụy, hoàn cảnh dãy núi Ngọa Long càng tốt hơn. 

"Những thương nhân đó thèm thuồng tài nguyên sản vật phong phú của dãy Ngọa Long, ngày ngày đều muốn cướp tới tay. Nếu mặc kệ bọn họ đi khai thác, chắc chắn rằng không đến ba năm, dãy núi Ngọa Long sẽ bị đào rỗng" 

"Đến lúc đó, không chỉ phá hủy riêng gì dãy núi Ngọa Long, mà sẽ phá hủy toàn bộ núi Vân Lĩnh! Đây là trách nhiệm của nhà họ Ngụy chúng tôi, chính là phải đấu tranh với đám thương nhân đó" 

Nguỵ Trung Nghĩa càng nói càng kích động, cuối cùng gần như gào lên. 

Nhìn ra được, những năm gần đây, ông ta cùng những thương nhân đó đấu trí đấu dũng, chắc chắn đã hao tổn không ít khí lực. 

Bạch Dương khó hiểu hỏi: "Nhưng dãy núi Ngọa Long thuộc về nhà họ Ngụy, nhà họ Ngụy không gật đầu, chẳng phải thương nhân sẽ không có cách nào khai thác sao?" 

CHƯƠNG 1452: TÍN NHIỆM CỦA NGƯỜI BẢO VỆ 

"Nếu bọn dọ dám trộm lên núi, vậy báo lại với nhân viên chính phủ áp dụng biện pháp cưỡng chế, không tin không áp chế được đám thương nhân này!" 

Đối với sự nghi vấn của Bạch Dương, Ngụy Trung Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu. 

"Người trẻ tuổi, cậu nói đúng. Trước đó đúng thật là như vậy, chỉ cần Ngụy Trung Nghĩa tôi không gật đầu, bọn họ sẽ không bao giờ có thể tiến hành khai thác hợp pháp. 

"Bọn họ chỉ có thể lén lút làm một vài chuyện nhỏ, sau đó bị chúng tôi hợp tác với bên phía chính phủ áp chế" 

"Nhưng cục diện này không thể tiếp tục lâu dài" 

Giang Nghĩa khẽ nhíu mày, hỏi: "Có ý gì?" 

Ngụy Trung Nghĩa thở dài một hơi, "Nhà họ Ngụy chúng tôi có gia quy, mỗi một đời gia chủ, chỉ có thể đến năm sáu mươi tuổi, sau đó nhất định phải thoái vị nhường hiền, truyền lại cho đời sau. 

"Ngụy Trung Nghĩa tôi năm nay đã năm mươi chín, sang năm cho dù tôi không muốn lùi về cũng vẫn phải lui!" 

Giang Nghĩa hỏi: "Vậy ông chỉ cần nhường lại vị trí cho con trai Ngụy Văn Tường, để con trai ông tiếp tục bảo vệ cho nguyên tắc, lại tiếp tục đấu trí với thương nhân không phải là được rồi sao?" 

"Nếu như vậy thì tốt rồi" Ngụy Trung Nghĩa liên tục thở dài: "Không ai hiểu con bằng cha, Văn Tường cực kỳ chán ghét một mảnh núi non núi Vân Lĩnh này, nó chỉ muốn sống ở nơi phồn hoa đô hội như Thủ Đô!" 

"Có rất nhiều thứ, Văn Tường đều nói bóng gió, muốn tôi thay đổi chủ ý, bảo tôi dùng giá cao bán dãy núi Ngọa Long cho đám thương nhân kia" 

"Nhà họ Ngụy chúng tôi cầm tiền, đến thủ đô định cư, không bao giờ lo chuyện của dãy Ngọa Long nữa" 

"Cho nên, tôi không dám truyền lại vị trí cho nó, tôi thật sự sợ sau khi nhường lại vị trí cho nó, nó sẽ lập tức bán đứt dãy núi Ngọa Long, cầm tiền chạy đến thủ đô. Như vậy, núi Vân Lĩnh phải làm sao bây giờ? Dân chúng ở đây làm sao bây giờ. Đạo đức đời đời của nhà họ Ngụy làm sao bây giờ?!" 

Nghe vậy, Giang Nghĩa đại khái cũng biết khó khăn của Ngụy Trung Nghĩa ở đâu. 

Sang năm ông ta phải về hưu rồi, con trai duy nhất có thể nhường lại vị trí, lại cố tình âm thầm cấu kết với 'kẻ địch. 

Đúng vậy, thời đại bây giờ, còn có mấy người có thể duy trì đạo đức, tuân thủ di huấn của tổ tiên chứ? Mọi người đều muốn hướng tới nơi đô thị lớn phồn hoa, đều muốn chạy đến trong thành phố. 

Có mấy người sẽ thích cả ngày ngây ngốc ở trong thâm sơn cùng cốc như núi Vân Lĩnh này chứ? 

Ít nhất, Ngụy Văn Tường không muốn. 

Giang Nghĩa nói: "Cho nên ông cực kỳ muốn tìm một người con rể đủ phẩm chất, tài lực, can đảm để truyền lại vị trí cho anh ta, để đối phó với đám thương nhân kia sao?" 

Ngụy Trung Nghĩa gật gật đầu, "Đúng vậy, đây là không có cách nào khác. Tôi không thể nào nhường lại vị trí cho con bé Lương Huân kia đúng không? Tuy rằng con bé tâm cơ không khó lường như Văn Tường, nhưng con bé đó cả ngày chỉ biết làm xằng làm bậy, tùy tính thích làm gì thì làm. Truyền lại vị trí cho con bé, chỉ sợ sẽ xảy ra phiền phức càng lớn hơn" 

"Cho nên tôi muốn tìm được một người con rể có thể thu phục được con nha đầu Lương Huân, truyền lại vị trí cho con rể, cũng không tính là vi phạm di huấn của tổ tiên, một công đôi việc" 

"Nhưng rất khó, người đàn ông như vậy trăm dặm mới tìm được một người, đến nơi nào để tìm đây? Huống chi núi Vân Lĩnh này, thâm sơn cùng cốc, muốn tìm được một người đàn ông như vậy chính là khó lại càng thêm khó!" 

Ngụy Trung Nghĩa thở dài, nhìn Giang Nghĩa nói: "Bây giờ vất vả lắm mới chọn được một người thích hợp, kết quả ngài đã kết hôn, ai, ông trời không giúp tôi" 

eyJpdiI6Im9VbUxRMnZ2M1d6QnEyT05WN1cwOVE9PSIsInZhbHVlIjoiYUNXTCsxT21jOXhBeGdKSFBqbm83RDk0VllOeHJwTVREYjdoaVVpalpRNnBtUzRrZnR1akdSU0lcL09WOFZzMDdZUmtFMjJ3MUl6WlE1VGNkRUFESGZqWGZzNFByVjlMWjF6YjJiYnRHbktCRmtBbXVWTVl0SkVOalZYVUZRVzJRekpuYVpRdUVQeDhEbTM4ckZFZldSXC9cL0ZSMEZEUm1uRVV0YzlPdEJxSzNZRkNDSHFiemozMnN6ZW1rVXAyY3hXaGZEamxuUXk5Z0Exc0VNeVwvTEVwcWxPUjlOWnp4OWZVaEFOeU5NdmhQbHgrcGhYSXZhcnJKSkoreDV4TEoxUHJJbWNnREtHTkJVZ2pUYXlPTTlHdE9raVNlaTJtZlF2bmFDTmNQNmMzY2RMOXEyeVo3OW0zMzNJaEZFQzVuYkRGenFOVlM4eDBENkhUdDFcL3M0Wk1odllMbDZJR2dnS2padUdySlN5VjlVeEdXaWZKVUlicmtLbHZpTkdNOUVrc1NQUk1kaHMwRDNFblwvemd6WlJrOFJxUXlzOWpaeXNvclAxTU42cDQreGhxZ056TXYzZjFXd0pyMGp0b1dtaFRzYUI2MHRKSVZtdzBRZGtDQzREZjdcL28wakFHWENLdTkwNHU0WW5LbWg4U1A5TUFnWjlKNUlYeEl1cFl6Wmg4Q2p6SVdJS0NLVFBRWjhXNDRjYlE4V3hoUkFDV2ozQnJwb0ZIcXdnd2x0dEJ0QkV6SkZNOXNGY2NGYTJYaHZWcml1ZmxhWjUrZUk5dUtkN3U3ME9mb2g1MWxlZFFMdzV5c0V5eXoyOHcwOHdYQmV2WDEyN2c1a2t3K3B2WldjcXNVK1MiLCJtYWMiOiIwNzEzODY4NDEwNjYwMzQ4MGEyNDZmZWRhNTBiNjgyNjQyOWI3NzRmNWM5NjY4MTJjMTU2YWM4OTJlNWY0NDgxIn0=
eyJpdiI6IkFQRDBLNDV3SGg0RFpodTRSQlR4U3c9PSIsInZhbHVlIjoiT3UySVN1NUtrcWVCUjRKMGRUeElVSTBuaHE1c1NjNXRRZDM3akYzRTUxWmZscGpPdVwvNGJRTzZ1MmpxWHFSZnJCenRcL25TTDFcLzhidFBjQzNrZ0JMZHl4ZHYwRGhzbDRMTmUxZGMrYXd0RTlXTStuNGNtcVN3VmF1NlRiTVNndGQiLCJtYWMiOiJhNmRiNDFmZWMwM2QzNmQxNmRhNmU5OTliMzJlOTIzNWI1MjY4ZjgyYmU5NmVhMDg3M2JiOTQwNDdmMTBmNWIxIn0=

"Vậy ông bán dãy núi Ngọa Long cho tôi đi. tôi có thể cho ngọn núi non này, vĩnh viễn không chịu bất kỳ tổn hại nào"

Ads
';
Advertisement