Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Cùng lúc này, trong biệt thự nhà họ Đàm. 

Đàm Quốc Đống cũng xem xong “Giọng ca vàng nước V”, sắc mặt rõ ràng có chút khó coi, anh ta ở ngành này lần mò nhiều năm như vậy, hiểu ngành, biết thứ gì tốt thứ gì không tốt. 

Tiết mục này, hình thức mới mẻ, chế tác tinh xảo, lại kết hợp dàn khách mời hào hoa cùng đoàn thể tuyển thủ ưu tú, không muốn hot cũng khó. 

“Nhà họ Triệu có chút thực lực” 

“Trong thời gian ngắn, liên tục làm ra các tiết mục xuất sắc” 

“Đặc biệt là Quân Nhàn này, hiện tại độ thảo luận trên mạng còn nhiều hơn tổng số tuyển thủ tiết mục trước của chúng ta cộng lại, không hề đơn giản. 

Đàm Vĩnh Thắng nhìn Quân Nhàn trên màn hình lớn, nói: “Quốc Đống à, cháu biết tại sao cô ta lại dùng vải trắng che mặt không?” 

Đàm Quốc Đống cười ha hả: "Thủ đoạn nhỏ bên tổ chức sử dụng thôi, hiện tại có rất nhiều tiết mục đều như vậy, càng không cho khán giả xem mặt tuyển thủ, càng gợi lên dục vọng của họ, độ đề tài cùng tỷ suất người xem sẽ càng cao. 

“Chỉ vậy?” Đàm Vĩnh Thắng vuốt râu, nói: “Quốc Đống, cháu nghĩ cách cởi mũ của người phụ nữ này, chụp lại khuôn mặt cô ta!” 

Mắt Đàm Quốc Đống lập tức sáng lên. 

“Ông nội, ông hay quá!” 

“Như vậy, cảm giác thần bí sẽ biến mất ngay, độ đề tài sẽ giảm nhiệt lập tức.” 

“Xem nhà họ Triệu còn chơi tâm cơ thể nào?!” 

Đàm Vĩnh Thắng cười lạnh bổ sung: “Không chỉ vậy. Nếu sau khi cởi mũ, khuôn mặt lộ ra không thể thỏa mãn ảo tưởng của khán giả, vậy thì nghênh đón nhà họ Triệu chính là cơn mưa chê bai và khiếu nại. Đây chính là cho người tiêu dùng bị lừa một lý do. 

Càng là marketing bỏ đói thì càng sẽ xuất hiện tác dụng phụ. 

Điều nhà họ Đàm phải làm chính là vạch trần chân tướng trước, cố hết sức khuếch đại tác dụng phụ. 

“Ông nội, ngày mai con ra tay ngay!” Đàm Quốc Đống cười ha hả nói. 

Trưa hôm sau. 

Giang Nghĩa và Bạch Dương lại đến Phong Nhã các, vì Quân Nhàn trở nên hot, hiện tại có rất nhiều người nghe danh mà tới, việc làm ăn cực kỳ hồng phát. 

Đặc biệt là lúc Quân Nhàn ra trình diễn, lại càng thu hút cả sảnh đường. 

Bạch Dương ngồi xuống, chìm đắm trong tiếng hát của Quân Nhàn, vô cùng ái mộ. 

Một khúc kết thúc. 

Quân Nhàn buông tỳ bà, khom lưng với khán giả, sau đó đi về phía Bạch Dương, Giang Nghĩa, định chuyện trò vài câu với họ. 

Chính vào lúc cô chuẩn bị xuyên qua lối đi đi tới, bỗng nhiên, xảy ra ngoài ý muốn. 

Một khách hàng xông ngang ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy mũ của Quân Nhàn, kéo mạnh, chớp mắt kéo rơi mũ và khăn trắng. 

Khuôn mặt thần bí của Quân Nhàn phô bày hết trước mặt quần chúng. 

Chỉ thấy nửa má trái của cô trơn láng trắng nõn, vô cùng đàn hồi, nhưng nửa bên phải... 

Nửa mặt phải của Quân Nhàn, toàn là sẹo. 

Đó là sẹo bỏng. 

Rõ ràng, trước đây Quân Nhàn nhất định từng trải qua hỏa hoạn, nửa mặt phải đều bị bỏng nặng, đen, nhăn, xấu, thậm chí có thể dùng từ khủng bố để hình dung. 

"Oa~~" 

Có trẻ con nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ đó của Quân Nhàn, sợ hãi khóc òa. 

Đồng thời, cũng không biết từ đâu chui ra mười mấy ký giả tay cầm máy ảnh, nhắm vào Quân Nhàn bấm nút. 

Tách, tách, tách. 

eyJpdiI6IjJidnlTbjVvN0J0MVJyQTBCamRveFE9PSIsInZhbHVlIjoiSUQycnFrdGJyZmRJXC9GdXhQZnVFZXZqbHRaS3N6Uk9jekUydHBKWWxKdk5wWUVoSGpVcDBNWW50NEp0eG9KWHNcL3FzNG1EcnBLWnQzYTRLYnJQaGU0bkF3M3BNaWNYYjlwNzZ5XC82cWlTRUl2Z2NmSUE5MER4eWkwMkkrVUFWNUdLcm8rcEFaUXZUZkpsS240RlFGc3U0XC9FeVBZQW1ZcE1VdXJzVjZtbnY3a3R1Z1hwbzBWSlpmRVJIZ2VqNlI5VGgyXC90cENJTUVHS1JCWU9ucmt5RHduK1poZ0hZem9GVjE1WHYxMmhPd2NCdnJISzJ2TllnU1RwY0RkQ0x2dER2XC9KTHNOZFNFdzZsXC8rekQySHFiaE03dHRkMVZNM0JmWUg5NGJ2TzVFRFdtNThOY1R0SU1uU0VNUnZMcUw2MDRLZE5BamVYWE12eVdoMXFhbGlaNkw3NmRnNHdudVY4ZGh1U0V5UzBVV29PbVBPdVJDOFN0NFl3K0RLSnkxdWRGTiIsIm1hYyI6ImYwNGU4NzkxYWRlYjQ2OWYwNGEwNTllOTVmOTc3YzViNTVhZWZkYWFiY2E0NGMzNjdiZTEyNGIxODk0NjIxNzMifQ==
eyJpdiI6IlhDbytCcCs0cTQrRENmc0hcL0ZVeXdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IldlMm9kWTY1bEJ3dUk1ZWNKaE03aVpXZ2xXWDkzTzJoTXd0aER2anNjbVBYeU9PbExlb25mZmVEUjI3R2JOWGdrd1dvSmNuRTR0K1lkZ3RUV0ZmN2dGTlJtRk1pVnpQSzJhNE5GVGJHQjVZPSIsIm1hYyI6ImVjYjM5NDU4MWVkM2Q2ODcyZDZlZmY5NDE2MGQ2MDMyZWZkM2FlY2RiMzcxYmExMTU4YjljZDUyNTg3Yjk2MTcifQ==

Quân Nhàn lập tức mất đi khả năng phán đoán, ngồi xổm xuống đất, dùng hai tay che mặt, xấu hổ luống cuống.

Ads
';
Advertisement