Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Giang Nghĩa cũng rất kinh ngạc, đám sâu, rắn này mỗi năm có thể kiếm được mười mấy hai mươi nghìn tỷ? 

Suy nghĩ một lúc thì cảm thấy có chút khoa trương. 

Xem ra, trên thế giới này có quá nhiều thứ có thể kiếm được tiền, cho dù là Giang Nghĩa, cũng không phải cái gì cũng đã từng nhìn thấy. 

Nhưng điều này lại khiến Giang Nghĩa cảm thấy có chút ngượng ngùng. 

Thực ra anh không làm gì cả, chỉ chữa khỏi cho một con chó, nói chính xác là con chó này không hề bị bệnh, mà mỗi năm Văn Vân Chi lại cho anh mười mấy hai mươi nghìn tỷ. 

Có phải có chút khoa trương? 

Văn Vân Chi nói: “Chủ tịch Giang, cậu cũng không cần phải cảm thấy ngại, cậu đã cứu con trai bảo bối của tôi, hơn nữa, nói thật, nơi này tôi đã muốn bán từ lâu rồi, chỉ là không tìm được người thích hợp. Chủ tịch Giang, hôm nay gặp được cậu khiến tôi cảm thấy cậu là một người vô cùng thích hợp.” 

“Tu la địa ngục này, sau này chính là của cậu. 

Đã nói đến mức này thì không cần thiết phải từ chối nữa. 

Giang Nghĩa chắp tay: “Cảm ơn!” 

Chiến thần tu la kết hợp với tu la địa ngục, điều quan trọng là, ở đây có người nhà họ Khương quản lý, việc Giang Nghĩa phải làm chính là có chuyện gì thì đến xem thế nào, xử lý một chút là được. 

Về cơ bản không cần tốn nhiều sức lực, nhưng mỗi năm lại thu được mười mấy hai mươi nghìn tỷ. 

Đúng là giống như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống. 

Sau đó, Văn Vân Chi và Giang Nghĩa ký hợp đồng chuyển nhượng, chuyển tất cả quyền quản lý và cổ phần ưu đãi của tu la địa ngục cho Giang Nghĩa. 

“Được rồi.” 

Sau khi Văn Vân Chi ký vào hợp đồng, thở phào, nói: “Thật tuyệt, cuối cùng cũng có thể nói tạm biệt với nơi này.” 

Có thể nhìn ra, bà ta thật sự không hề thích những thứ đáng sợ ở đây. 

Sau đó, bọn họ rời khỏi tu la địa ngục. 

Trên đường trở về, bọn họ còn đi xung quanh để xem, đang đi, thì nhìn thấy cách đó không xa tụ tập khá nhiều người, truyền đến những âm thanh ồn ào. 

“Chuyện gì vậy?” Văn Vân Chi bảo một tên người làm đi xem là chuyện gì. 

Một lúc sau, tên người làm quay lại nói: “Thưa bà chủ, phía trước có tranh chấp. 

“Tranh chấp gì?" 

“Có mấy vị khách phản ánh, dịch vụ y tế, hộ lý, ký gửi v.v... của chúng ta có vấn đề lớn. 

"Hȧ?" 

Vẻ mặt Văn Vân Chi lập tức thay đổi. 

Rừng rậm động vật này nổi tiếng khắp cả Thủ Đô chính là nhờ vào chất lượng phục vụ vượt trội, nếu không, chỉ bán thú cưng thì có gì khác với những chợ bán hoa, bán chim? 

Bây giờ lại có khách hàng phản ánh, nói hệ thống phục vụ của bọn họ có lỗ hổng, hơn nữa không chỉ một hạng mục, mà gần như tất cả các loại hình dịch vụ đều có lỗ hổng. 

Cái này không phải là đang muốn phá đám sao? 

Nếu như báo chí đưa tin, vậy thì sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực đến nhà họ Khương. 

Tuyệt đối không để chuyện này xảy ra! 

Văn Vân Chi hất tay áo, dẫn đầu đi xem xét tình hình. 

Sau khi nhân viên bảo vệ giải tán đám đông, Văn Vân Chi đi đến, nhìn thấy hơn chục khách hàng đang đứng chặn ở cổng dịch vụ của Rừng rậm động vật. 

Trong đó người cầm đầu là một cô gái có mái tóc đỏ, trông khoảng mới hơn hai mươi tuổi. 

Chỉ một ánh mắt, Văn Vân Chi đã nhận ra. 

Cô gái này tên là Ngụy Lương Huân, là một người đáng sợ, được gọi là Bạch cốt phu nhân, chỉ vì bất kỳ công ty hay doanh nghiệp nào bị cô ta nhìn trúng, cuối cùng đều khó tránh khỏi việc bị phá sản. 

Từ mười mấy tuổi cô ta đã bắt đầu đối đầu với các công ty lớn. 

Bao nhiêu năm qua, cô ta liên tục đánh sập bảy công ty lớn của Thủ Đô, ai nhìn thấy cô ta cũng cảm thấy sợ hãi; rất nhiều công ty thấy cô ta gây chuyện, đều sẽ lựa chọn bồi thường, xin lỗi, dàn xếp ổn thỏa, sợ làm lớn chuyện. 

Trước đây, Ngụy Lương Huân còn gây chuyện với một vài doanh nghiệp vừa và nhỏ, không ngờ hôm nay cô ta lại để mắt đến Rừng rậm động vật. 

Cô ta, muốn gây chuyện với nhà họ Khương-một trong ba gia tộc lớn của Thủ Đô! 

Cũng lớn gan đó. 

Văn Vân Chi đi lên trước, nói: “Tôi biết cô, Bạch Cốt phu nhân-Ngụy Lương Huân, thế nào, đã làm loạn đến nhà họ Khương chúng tôi rồi?” 

Ngụy Lương Huân lạnh lùng hừ một tiếng: “Chậc chậc chậc, không ngờ hôm nay lại gặp được vợ của gia chủ! Quá tốt rồi, như này không cần lãng phí nước bọt 

với đám người làm không có quyền lực gì, Văn Vân Chi, bà là người quản lý Rừng rậm động vật, bà phải cho chúng tôi một lời giải thích!” 

Một đám người ở phía sau cô ta cũng phụ họa theo. 

“Cho chúng tôi một lời giải thích!” 

“Rừng rậm động vật, cửa hàng lớn mà ức hiếp khách hàng, chúng ta phải đoàn kết lại, không thể bị bắt nạt được!” 

“Nhà họ Khương thì giỏi lắm sao?” 

Đám người này khí thế mạnh mẽ, hung dữ, cộng thêm chiến tích trong quá khứ của Ngụy Lương Huân, Văn Vân Chi cũng không dám khinh địch. 

Bà ta hỏi: “Nói xem, mấy người bị ức hiếp như thế nào? Rừng rậm động vật của chúng tôi sao có thể ức hiếp khách hàng, dịch vụ yếu chứ?” 

Ngụy Lương Huân cười khẩy một tiếng, vỗ tay. 

Lập tức, có rất nhiều chủ nhân của thú cưng đi lên, bế thú cưng của bọn họ lên cho Văn Vân Chi xem. 

eyJpdiI6IlB1VGpZMkxDczYrb3NzNTZZd2xIaXc9PSIsInZhbHVlIjoiejhYYndTK3o1cmxwZFlvNEZiY1pnUGQzZUhldXR4TkMzMGtnOHdYOVlhM3Q2MUZVWFEzYmVZSzd3eTlvRWdaVmxQdUd6YmY4aDNKXC9tc0ptYlhlRU1YZisyVnAzOHd1cUE2VjlFMytTV1VGaGE0OTUyK2hqTndzdnBtc2d5eDlWeHFjb1J5ZExySEcrbmltNEVsYmNBUkRzVWlGeFhxMzJvTmVKYnVJTDJYQjZINEFVbk9HdHV3SDI0c1dCN3lRY3ZpMmlOYitJSWlnbHo2NzliMm9lV0xMNVZBVUx6ekZES1I0c2ZpUFRiRkpkcldReVdpMzFucDFWemFEejFYcFJHc2ZnMlV3XC9hc1htcWdPdG8xelNsd3g4SmlXRGJ5eno2UzBZN09tcm5oVU5COHNRb3JlZXNKOFYrSzhjSWhEVEhiaGIyazQrM1luWGZXazdWSmJGbGF6ZktcL0RlOGZ2SlBNMUFRYytidmhPRzlxTWVvRzJoYkp0ZnRpeTJlMUVxIiwibWFjIjoiYjAwOTE5ODg0NTM4ZDU3OTdhODBhNDdkMzg4MDUzYjQ4NTI5ZGZjOWMxZmNhMjRhZGZjZTY1NGNlODkxOGQxMyJ9
eyJpdiI6ImxuU3RMS3NtOUNjSEh5MHVocWxFNFE9PSIsInZhbHVlIjoiT0l5WkVROVwvaG5HUTdTMnlTOXNKRFcwSXp5NHIyNGhVdU5cL0RYbmJ2aHIrdkw2TVpsVm05d1lwQktGeE9jaWxhWHJcL1hBN0hTK2dtUlZsbmc0N0NXcnlGUFwvdUtBXC9UaGxSbklZVDZac0dqZDhJVnNDQzA1ZU12VDJkdU9YckZSSXZoZFwvQkJmeU9xd1p1eE9FRUVsaUZWNGlQTUtSM0pHVXdMejdVUlZacHI0M0l4Mmp4MXpja3FFeDVSalwvTU5yMjk4Y3dmeWhVNFdxUEZsZExramhwWUxJbnlYVFlcL1Y3MUVwaUdmVFFZaGs4Z3hWZTRHNG0xXC9GeVNLSWx1YjAwUEV6OFJQN1VzNDFpcFlzYVpiVnJLTEREdWJpS2xrRkhyaDJIZG1aSVZlNTBFZWVJQ0JtVTdtcEJ0c1FISCtRRzQ4V1ZoUzA0U3ZuK3MwSjdUN0FVSm1kZHVtcFFpOUxvc3hudjBZK1poOGU4WVhaVUhNS1pmdFZIT0RrODNseVNQRkZkNzNDQzV6SEVrVUFIQVJQa25GUXhyOHZ2R3JIMDArOXJcL05DU01hUUoyUHdwdktTOEVOempoYXhGbUFTYis1TVRzZll0QzUyTFlTOCtnd1Jwb3BxMitDV0JqeGtLcVZKMVwvMGJDZ1FIOUhZVktLZzJNcEk5b29QaU9paFN4TUpKRHVqaitPN0x6aEVJMkRNam4wZjZIZmk0bllQaXkwVU9mc3lZQmVieG1EQnFkWFJ6R0ZDbHNOQ3F0SGZWQlZOMTdjQTdDUW52WXFqWnd6XC81aThSZWNNRkFSOVVmZ1lMR0lNZnQ1TTFiSU1oUitXZUZkazYyY3RKK2R6OWk2cnJ0UEJablZwVzk5Q0swMW5iZlhYSFQzYTBvd2dcL0RaOGdLcWl4c09wdWlYZ2pMdjB6WWZocysxandkSlMxUUVTaXhvV25kV1BFMXBqblwvR0ltSlBCblpvaytYbUFpcXRiSWhXNm9heUZDenhJS0I5empxUUtRaURxc2VzUmNnNzQiLCJtYWMiOiJjNzFiOTRmNTBkMGUyYjk0YjE1MDM0MzI5NjNhNzY0ODJiOWRhOWNhODc2NjFiNWE3NjdhZjA3N2Q2NmU5ZTlmIn0=

Hai mắt Văn Vân Chi nheo lại thành một đường, nhìn những thú cưng kia, lại nhìn Ngụy Lương Huân, biết kiếp nạn ngày hôm nay không dễ vượt qua.

Ads
';
Advertisement