Trong phút chốc, tất cả mọi người dâng lên nghi hoặc về Trương Hâm.
Ngay tại lúc tất cả mọi người cho rằng Trương Hâm, vô cùng có khả năng sớm đã bị người sói cắn nuốt, đột nhiên lại có một cường giả lắc đầu, nói: "Không! Không đúng!"
"Bọn họ nếu là biến thành người sói, coi như gương mặt biến thành khuôn mặt người sói mà không cách nào nhận ra được, nhưng là quần áo trên người cũng không thể thay đổi đúng không?"
Đám người nghiêm mặt, đều ý thức được chuyện xảy ra trước đó tựa hồ có chút quỷ dị.
Có người nói Trương Hâm có thể đã biến thành người sói, quần áo trên người bị vỡ nát, cũng có người nói Trương Hâm sớm đã bị người sói ăn ngay cả xương cốt cũng không còn, cũng có người nói Trương Hâm có thể là đã sớm vụng trộm trốn đi.
Nhưng là tranh luận nửa ngày, cũng không ai có thể xác định Trương Hâm ở đâu.
Cuối cùng, ánh mắt của mấy người cùng nhau nhìn về phía Dương Chấn.
Dương Chấn lúc này đã đặt Mã Tuân dưới đất, kiểm tra thân thể Mã Tuân thêm một lần nữa, nhìn xem tình hình hai luồng khí tức trong cơ thể Mã Tuân chém giết như thế nào.
Khí tức Thị Huyết Lang Tộc trong cơ thể Mã Tuân đã sắp bị khí tức ma đạo triệt để chiếm đoạt xong, lông sói trên người cũng bắt đầu từ từ thối lui.
Dương Chấn lúc này mới thở hắt ra, hiển nhiên tình hình Mã Tuân giống suy đoán của anh, đoán chừng qua không lâu, Mã Tuân liền có thể triệt để khôi phục. Dương Chấn lúc này mới đứng lên, nói với mấy người: "Tên Trương Hâm kia đã sớm không phải là nhân loại, trước lúc tiếp ứng chúng ta đã không phải!"
Nghe được lời Dương Chấn nói, mấy người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ nhanh chóng nhớ tới, ngay từ đầu khi Dương Chấn nhìn thấy Trương Hâm, liền muốn giết chết Trương Hâm.
Lúc ấy, bọn họ đều coi là Dương Chấn bởi vì Trương Hâm không nhận ra anh là tử trưởng lão, lại coi Lưu Thế Kiệt xem như người dẫn đầu, từ đó có địch ý với Trương Hâm.
Bọn họ còn cho rằng Dương Chấn lòng dạ hẹp hòi, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà động sát cơ đối với Trương Hâm.
Lúc này mới hiểu rõ, lần đầu tiên khi Dương Chấn gặp Trương Hâm, đã xem thấu Trương Hâm không thích hợp.
Ngay sau đó, mấy người lập tức nịnh nọt, tán dương Dương Chấn.
Lúc này, Dương Chấn lại dùng giọng điệu mệnh lệnh nói với mấy người: "Các ông và Lưu Thế Kiệt cùng rời đi đi, đi theo tôi, các ông hẳn phải chết không hề nghi ngờ!"
Mấy người đều đã quyết định, ở bên trong thế lực nhỏ này, muốn một tấc cũng không rời theo sát Dương Chấn, không muốn tự mình rời đi, càng không nghĩ tới cùng rời đi với Lưu Thế Kiệt.
Bọn họ cũng đều không ngốc, có thể nhìn ra Dương Chấn chưa từng so đo cùng bọn họ, ngược lại vào thời khắc mấu chốt còn có thể trợ giúp bọn họ.
Mà Lưu Thế Kiệt, thì ở thời khắc mấu chốt, trực tiếp coi bọn họ là quân cờ lợi dụng, làm bia đỡ đạn cho ông ta, căn bản không quan tâm sống chết của bọn họ, thậm chí chưa bao giờ đối đãi bọn họ như con người.
Lúc này nghe được Dương Chấn muốn bọn họ đi theo Lưu Thế Kiệt rời đi, bọn họ lập tức liền vội.
"Dương đại sư, anh không thể bỏ lại bọn tôi được, nói thật, ở nơi này, không có anh chúng ta mới sẽ chết!"
"Ngài Dương, van cầu ngài đừng đuổi chúng tôi đi, chúng tôi chỉ muốn sống sót mà thôi, chúng tôi biết mình sai rồi"
Mấy người nhao nhao cầu khẩn Dương Chấn.
"Tôi phải đi sâu vào tòa thành thị này, sắp đối mặt người sói, có lẽ ngay cả tôi cũng không phải đối thủ, các ông nhất thiết muốn đi cùng tôi?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất