Rất nhanh, liền có người phản ứng lại, lúc này không phải thời điểm bọn họ tự hỏi Dương Chấn đến tột cùng là làm sao làm được, dù sao bây giờ trước mặt bọn họ còn có người sói hung tàn.
Bị người sói giết, bọn họ chỉ có thể trách mình bất lực, nhưng vừa nghĩ tới sau khi bị giết, sẽ giống như cái xác không hồn, biến thành người sói cấp thấp nhất, đây là việc khiến bọn họ càng sợ hãi hơn.
Lúc này, nhìn thấy Dương Chấn xuất hiện, bọn họ như thấy được cây cỏ cứu mạng, vội vàng lớn tiếng kêu lên với Dương Chấn: "Anh...anh Dương, nhanh giúp chúng tôi một tay!"
Thấy thế, những người khác cũng lập tức liều mạng hô to với Dương Chấn.
"Xin tứ trưởng lão nhanh cứu lấy chúng tôi, tôi vừa rồi chỉ là nghĩ ra trước gọi người trở về giúp anh!" "Dương đại sư! Dương đại sư tới bên này, mau tới cứu tôi, về Cửu Châu, tôi nhất định sẽ hậu tạ anh"
Dương Chấn lạnh mắt nhìn đám người, sau đó khiêng Mã Tuân chậm rãi đi về hướng mấy người.
Lưu Thế Kiệt thấy Dương Chấn không nhanh không chậm, vừa lo lắng lại phẫn nộ.
Lưu Thế Kiệt không nhịn được cả giận nói: "Nhóc ranh, cậu có thể nhanh một chút hay không, tất cả mọi người sắp không trụ nổi, chẳng lẽ cậu muốn thấy chết mà không cứu sao?"
Mặt mũi Dương Chấn tràn đầy khinh thường, không thèm nhìn lấy Lưu Thế Kiệt một cái, trong mắt Dương Chấn, Lưu Thế Kiệt chỉ là một con tôm tép nhãi nhép
thôi.
Nhưng mà lần này những võ giả khác lập tức không đồng ý, bọn họ biết Dương Chấn đã có bản lĩnh đi ra khách sạn, thế nhất định có thể cứu bọn họ.
Vì vậy, ngay lập tức liền có người cả giận với Lưu Thế Kiệt: "Ông gọi to gọi nhỏ với Dương đại sư làm gì? Dương đại sư có nghĩa vụ cứu ông sao?"
"Dương đại sư chắc chắn sẽ không phải loại người thấy chết không cứu, Lưu Thế Kiệt ông có tư cách gì la hét với Dương đại sư?"
"Dương đại sư dù có cứu chúng tôi, cũng sẽ không cứu loại tiểu nhân hèn hạ như ông."
Trước đó trong khách sạn, Lưu Thế Kiệt năm lần bảy lượt muốn những người khác làm bia đỡ đạn cho mình, tranh thủ sung túc thời gian chạy trốn.
Trước đó vì lo ngại thực lực Lưu Thế Kiệt, biết là muốn sống rời đi thì không thể rời đi Lưu Thế Kiệt, cho nên cho dù là trong lòng cực kỳ tức giận cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Lúc này Lưu Thế Kiệt giống như bọn họ bị người sói vây quanh, không có năng lực tiếp tục thi triển ra đan hỏa diệt sát người sói.
Cho nên bọn họ hết sức rõ ràng, lúc này người có thể cứu được bọn họ, chỉ có Dương Chấn, thế là lập tức bạo phát ra cảm xúc bất mãn đối với Lưu Thế Kiệt.
Đồng thời cũng nịnh nọt Dương Chấn, theo bọn họ nghĩ, đây chính là một công đôi việc.
Bọn họ lại không biết Dương Chấn trước giờ không thèm để ý sự lấy lòng từ bọn họ.
Dương Chấn tới gần đám người, cầm trong tay kiếm Thiên Tử nhanh chóng chém giết vài người sói, những người sói này đều là võ giả Cửu Châu biến hóa thành, sức chiến đấu không mạnh như những người sói khác.
Thấy cảnh này, một đám võ giả càng thêm kính nể Dương Chấn.
"Không hổ là tứ trưởng lão Cửu Châu chúng ta, đây quả thực là binh khí quốc dân.
"Tạ ơn ân cứu mạng của Dương đại sư, sau khi tôi về Cửu Châu, lập tức tặng tất cả linh thạch và linh vật cho ngài.
"Ân cứu mạng từ Dương đại sư, cả đời tôi cũng sẽ không quên, về sau tôi nguyện ý vì Dương đại sư ra sức trâu sức ngựa"
Đang khi mấy người nói chuyện, cũng đã nhao nhao đứng sau lưng Dương Chấn.
Rất nhanh, có người kịp phản ứng, trên lưng Dương Chấn còn khiêng Mã Tuân đã biến thành bộ dáng người sói, lập tức trong mắt tràn đầy e ngại, vô ý thức liền lui về phía sau mấy bước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất