Người bước vào là một chàng trai trẻ, toàn thân toát ra linh khí mạnh mẽ, rất giống khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước của Dương Chấn lúc nãy.
Dương Chấn nhìn thấy người thanh niên, lập tức căng thẳng đứng dậy khỏi giường: “Anh muốn làm gì?”
Hóa ra chàng trai trẻ này chính là Thiên Cuồng, đệ tử ưu tú nhất của Thiên Địa Tông những năm gần đây.
Trong những năm qua, Thiên Cuồng không ít lần lén lút kiếm chuyện với Thiên Ngạo.
Lúc này, trên mặt Thiên Cuồng lộ ra nụ cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên sát ý.
Dương Chấn lập tức khiếp sợ không thôi.
Thiên Cuồng không nói gì, trực tiếp tóm lấy cổ Dương Chấn.
Dương Chấn cảm giác như mình đang mơ vậy, anh đã quên mất thân phận Dương Chấn, đồng thời cũng chưa hoàn toàn nhập vào thân phận Thiên Ngạo.
Cảm nhận được cái chết đang cận kề mình, Dương Chấn bị bóp cổ đến mức trợn trắng mắt lền liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Thiên Cuồng.
Lúc này, đối mặt với Thiên Cuồng, Dương Chấn cảm thấy mình hèn mọn như một con kiến.
“Anh...anh là ai? Tại sao muốn giết tôi?”
Dương Chấn cố gắng nặn ra từng chữ một từ kẽ răng.
Thiên Cuồng cười lạnh lùng nói: “Tao là ai? Thằng nhóc, bớt giả ngu trước mặt tao đi!”
“Nếu mày không muốn chết thì chủ động giao kiếm Thiên Tử cho cha đi, bởi vì toàn bộ Thiên Địa Tông, chỉ có Thiên Cuồng tạo mới có tư cách giữ Kiếm Thiên
Tử, loại vô tích sự như mày một tí tu vi cũng chẳng có mà suốt ngày cầm kiếm Thiên Tử, đúng là làm nhục kiếm Thiên Tử!”
“Bây giờ trong Thiên Địa Tông đều là người ủng hộ tao, sớm muộn gì tao cũng sẽ là thiếu tông chủ duy nhất của Thiên Địa Tông. Nếu mày tự nguyện giao kiếm Thiên Tử ra thì tao sẽ tha mạng cho mày. Bằng không, đừng trách tạo ra tay độc ác không quan tâm đến tình cảm anh em!”
Sau một hồi uy hiếp, Thiên Cuồng hung hăng ném Dương Chấn đi.
Dương Chấn gầm lên giận dữ: “Anh mơ đi, kiếm Thiên Tử là của tôi, không ai có tư cách cướp nó khỏi tay tôi!”
Thiên Cuồng nghe vậy thì liền cau mày, sát khí trên cơ thể anh ta trở nên rõ hơn.
Dương Chấn từ trên mặt đất tức giận đứng dậy, vô thức định bộc phát tu vi, xông về phía trước cho Thiên Cuồng một trận, theo Dương Chấn thấy thì tên này tên vận vào người, thực sự quá ngông cuồng, anh khó mà nuốt được cơn tức này.
Tuy nhiên, khi lao tới trước mặt Thiên Cuồng, anh lại phát hiện mình không thể điều động được chút tu vi nào, quả thực giống như một kẻ phế vật.
Trong mắt Thiên Cuồng tràn đầy khinh thường, như thể đang đối mặt một tên hề có thể quơ tay đập chết.
“Mình...sao mình lại không có chút tu vi nào? Mình...
Dương Chấn lập tức ngơ ngác, lẩm bẩm không thể tin được.
Thiên Cuồng đột nhiên cười phá lên: “Ha ha ha... phế vật mà còn đòi tu vi á? Thiên Ngạo, tao bảo này, do kết quả kiểm tra sáng hôm nay là con số không nên mày bị đả kích tới nỗi biến thành thằng ngu rồi à?”
“Lúc thì không nhận ra tao, lúc thì nói quàng nói xiên bảo mình mất tu vi, mày có tu vi lúc nào?”
“Ban nãy mấy tên đệ tử gác cổng kia nói mày ngu tao còn không tin, bây giờ xem ra mày ngu thật!”
Cười nhạo một hồi, Thiên Cuồng sắc mặt lạnh lùng, quát: “Người đâu tới đây!”
Anh ta vừa dứt lời, mấy đệ tử Thiên Địa Tông liền xông vào, bọn họ cực kỳ cung kính, quỳ một gối xuống đất, chắp tay hành lễ với Thiên Cuồng: “Thiếu tông chủ Thiên Cuồng!”
Lập tức, có vài người đấm đá Dương Chấn, còn Dương Chấn thì dùng hai tay ôm chặt đầu, đau đớn cuộn mình lăn lộn trên mặt đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất