Lúc này, Dương Chấn gần như đã mất đi lý trí, anh cảm thấy bần thần như đã ngủ.
Sau đó, anh hình như nghe thấy rất nhiều người đang gọi mình, nhưng cơ thể của anh lại không thể cử động được.
Dần dần, đầu óc Dương Chấn khôi phục tỉnh táo, nhưng ở trong đầu anh, anh rõ ràng đã xuất hiện ở trong một thế giới khác,
Sớm đã quên mất mình vốn đang đứng ở trong mật thất.
Lúc này, anh ngồi xếp bằng một mình trong không gian tuyết trắng trải dài vô tận, mở mắt nhìn xung quanh, anh phát hiện đẳng trước chỉ có một thanh Thiên Tử Kiếm cắm ở dưới đất.
Anh vô thức muốn đưa tay nắm lấy Thiên Tử Kiếm lại phát hiện mình căn bản không thể điều khiển cơ thể, không thể cử động.
Đồng thời, trong lòng anh xuất hiện một ý nghĩ, đó chính là gia tăng thực lực, sau đó anh từ từ nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện.
Dương Chấn không biết mình đã tu luyện bao lâu, anh chỉ cảm thấy đan điền căng phình, dường như sắp không chống đỡ được nữa.
“Phá!”
Trong trời tuyết, Dương Chấn quát một tiếng, sau đó linh khí xung quanh điên cuồng chảy vào đan điền.
“Ầm!”
Đan điền phát ra tiếng nổ, Dương Chấn mặt mày rừng rỡ mở mắt ra.
“Hửm? Cảnh giới hiện nay của mình thế mà trực tiếp đột phá Hóa Thần Cảnh đỉnh phong rồi sao? Tu vi trước đó của mình không phải dừng ở Kết Đan đỉnh phong không thể đột phá hay sao? Theo lý mà nói, nên đột phá tới Nguyên Anh Cảnh sơ kỳ mới đúng? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Dương Chấn đứng dậy từ trong nền tuyết, cảm nhận linh lực dồi dào của cơ thể, anh bỗng thấy rất nghi ngờ.
Có điều, điều mà Dương Chấn không ý thức được là tuy lúc này anh cảm thấy đầu óc tỉnh táo nhưng anh sớm đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Anh sớm đã quên mất mình vốn nên ở Cửu Châu, bây giờ đang cùng với đám người Đại trưởng lão ở trong mật thất kích hoạt kế hoạch hủy diệt.
Lúc này, anh sớm đã quên mất những chuyện này, chỉ thuận tay cầm Thiên Tử Kiếm lên, cất bước đi về phía trước.
“Rộp! Rộp...
Anh không biết nơi này là nơi nào, cũng không biết mình muốn đi đâu, anh cứ đi không mục đích, tuyết trắng bị giẫm phát ra tiếng rộp rộp.
Lúc này, anh chỉ biết mình giống như một cường giả cô độc mà vô địch.
“Nơi này là...
Không biết đi bao lâu, Dương Chấn nhìn thấy đằng trước xuất hiện viện trạch của một đại tông môn, ở cửa có một tảng đá cao 3m, bên trên khắc ba chữ to đầy khí phách “Thiên Địa Tông.
Ba chữ to lấp lánh ánh sáng màu vàng, giống như bên trong ẩn chứa linh khí nồng đậm.
Điều khiến Dương Chấn cảm thấy sốc nhất là bên dưới ba chữ Thiên Địa Tông còn khắc một thanh trường kiếm, nó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là thanh trường kiếm được khắc đó giống y hệt Thiên Tử Kiếm trong tay anh.
Anh đi tới trước cửa Thiên Địa Tông, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, anh lẩm bẩm nói: “Thiên Địa Tông là tông môn nào? Trước đây hình như mình chưa từng nghe nói tới nó, tại sao trên bia đá của tông môn bọn họ lại khắc hình của Thiên Tử Kiếm? Lẽ nào Thiên Tử Kiếm từng thuộc về tông môn của bọn họ sao?”
“Thiếu tông chủ, ngài cuối cùng cũng về rồi, mọi người tìm ngài vất vả lắm đó, lão tông chủ còn đang đợi ngài đó, ngài mau đi gặp đi!”
Ở cửa Thiên Địa Tông, sau khi hai đệ tử trông cửa nhìn thấy Dương Chấn xuất hiện, lập tức đi tới nói.
Dương Chấn bỗng sững người, trong lòng vô thức hỏi bản thân: “Thiếu tông chủ? Mình từ khi nào trở thành thiếu tông chủ của bọn họ?"
Dương Chấn cố gắng từ trong đầu nhớ lại, nhưng cuối cùng anh không thể nhớ ra mình có liên quan gì tới Thiên Địa Tông.
Mà hai đệ tử trông cửa ở sau lưng nhìn bóng lưng của anh lại nở nụ cười lạnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất