Tiếp tục trải qua khoảng nửa tiếng thiếu đốt dưới cái nóng, nhiệt độ trong quan tài lập tức biến mất, nhiệt độ trong mật thất cũng bắt đầu dần trở lại bình thường.
Mọi người lập tức ngồi bệt xuống đất, lôi điện trước đó, cái nóng vừa rồi, khiến bọn họ đã cảm thấy cả người không còn sức lực, đầu óc trống rỗng.
Lúc này Ngô Tử Kính mặt mày sợ hãi, anh ta lẩm bẩm nói: “Thật là quá khủng khiếp, tôi trước đó cũng từng chịu sự thiêu đốt của ngọn lửa mạnh cũng chưa từng thấy nóng như này, đúng là muốn lấy mạng người mà!”
“Cũng không biết tiếp theo lại là khảo nghiệm gì, tôi có thể không kiên trì được nữa.
Sau đó, Ngô Tử Kính đưa mắt nhìn sang Ngô Hùng Bá, nói: “Ba! Phủ thành chủ của chúng ta hình như cũng có mấy món linh khí hợp với con, tuy nó còn kém xa so với linh khí ở đây nhưng cũng đủ cho con dùng rồi.
Rất rõ ràng, sau hai lần khảo nghiệm lớn, Ngô Tử Kính bắt đầu chùn bước, dù sao lúc này làn da trên khắp người anh đã không còn chỗ nào lành lặn, trên người có rất nhiều chỗ sớm đã bị nướng tới cháy đen, đồng thời còn bốc ra khói trắng.
Oxi mà anh ta hít vào đều là mùi thịt nướng của bọn họ.
Hình ảnh này chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác tê dại da đầu, cũng khó trách Ngô Tử Kính muốn rút lui.
Nếu anh ta đứng ở thế giới mới, nhất định sẽ được người khác lập tức đưa tới bệnh viện cấp cứu, đồng thời còn bị cho rằng là bị bỏng nặng.
Ngô Hùng Bá lườm Ngô Tử Kính, tuy ông ta cũng xót con trai của mình nhưng ông ta không hy vọng con trai của mình chủ động rút lui, ở trong mắt của ông ta chỉ cần không chết thì phải tiếp tục tiến về phía trước.
Cuối cùng, Ngô Hùng Bá nghiến răng dằn lòng, lạnh lùng nói với Ngô Tử Kính: “Nếu chỉ chút khảo nghiệm này mà con cũng không chịu được, sau này đừng nói
con là con trai của ba nữa, Ngô Hùng Bá tao sẽ không cần một phế vật nhu nhược làm con trai, chỉ cần hôm nay không chết thì mày phải chống đỡ cho tao!”
Dương Chấn thấy Ngô Tử Kính bị thương thành thế này cũng muốn khuyên Ngô Hùng Bá, nhưng cuối cùng thấy sự kiên định của Ngô Hùng Bá, anh cũng chỉ đành thôi.
Ngô Tử Kính thở dài, hai mắt đỏ ngầu, thậm chí có hơi ngân ngấn nước.
Không phải anh ta nhu nhược, mà đau đớn anh ta phải chịu căn bản không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được, bởi vì hai lần khảo nghiệm trước đó, mức độ đau đớn mà mỗi người cảm nhận được cũng khác nhau.
Điều quỷ dị nhất là mức độ đó cũng không phải chia theo tu vi cao thấp, người có thực lực mạnh nhất và người có thực lực yếu nhất có khả năng sẽ chịu đau đớn nhất, cũng có khả năng chịu đau đớn thấp nhất.
“Thu!”
Lúc này, trong tảng đá lần nữa vang lên một chữ.
Ngay lập tức, Ngô Tử Kính tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, có điều rất nhanh anh ta vẫn cắn răng đứng dậy lần nữa, anh ta ngẩng đầu gầm lên một tiếng.
“Còn có cái gì, cứ việc giáng hết vào người tôi đi!”
“Ào ào ào...
Ngô Tử Kính vừa dứt lời, trong ba mươi cỗ quan tài phun ra nước, sau khi phun lên trần của căn mật thất thì hóa thành những hạt mưa rơi xuống.
Nước mưa rơi vào người của mọi người, mọi người đanh người lại, ai cũng cắn chặt răng.
Vốn bọn họ tưởng lần này chỉ là mưa đơn giản, cùng lắm thì căn mật thất biến thành hồ bơi, dìm bọn họ ở bên trong cho tới khi nghẹt thở.
Nhưng sau khi những hạt mưa trông rất bình thường đó rơi vào người bọn họ, bọn họ mới ý thức được suy nghĩ của mình quá đơn giản.
Mới vừa bắt đầu, Ngô Tử Kính đã không chịu đựng được, anh ta đau đớn kêu lên đầy thảm thiết, trực tiếp ngã ra đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất