Trong những người này có cường giả mà Ngô Hùng Bá dẫn tới từ trung giới cổ võ, cũng có võ giả được chọn ra từ trong tổng đội võ đạo của thế giới mới trong đám Mạnh Thiên Lan.
Do lôi điện này quá khủng khiếp, căn bản không phải là cái mà võ đạo bình thường có thể chịu đựng, tuy những võ giả chạy ra này bình thường cũng rất mạnh, cho dù xương gãy cũng sẽ không kêu một tiếng.
Nhưng lôi điện lúc này lại rất quỷ dị, cho dù bọn họ dùng cách gì ngăn chặn thì vẫn lực bất tòng tâm, trên người bị lôi điện đánh cho cháy đen chảy máu ròng rồng.
Dương Chấn cũng không trách bọn họ, dù sao bọn họ đã cố gắng hết sức.
Nếu nhục thân của bọn họ không thể chịu được sự tẩy lễ của lôi điện này, vậy thì đồng nghĩa với việc bọn họ không có duyên với linh khí trong ba mươi cỗ quan tài đó.
Chỉ là điều khiển những võ giả này cảm thấy sợ hãi là sau khi bọn họ đi tới cửa mật thất lại phát hiện cửa đá của mật thất căn bản không thể mở ra.
Đại trưởng lão mặt mày nghiêm trọng, vốn ông ta định cho những võ giả không chịu được lôi điện rời đi, kết quả cố gắng nửa ngày cũng không mở ra được.
Có điều, ở chỗ cửa mật thất khá là an toàn, lôi điện đáng sợ không đánh tới bên này, bọn họ chỉ đành đứng ở trước cửa đá, sợ hãi nhìn Dương Chấn và những người khác tiếp tục chịu đựng sự tẩy lễ của lôi điện.
Lỗi điện càng lúc càng mạnh, giống như sắp đánh tất cả mọi người ở đó thành tro, tảng đá đó cũng bị sét đánh cho đỏ rực một mảng, giống như một ngọn núi lửa mini phun trào.
Sau khoảng nửa tiếng, lúc này lôi điện mới dừng lại, mọi người cũng đã kiệt sức, da thịt trên người đều bị lôi điện đánh bị thương, có điều bọn họ hoặc là do tu
vi khá mạnh, hoặc là do thiên phú rất cao nên không chịu tổn thương trí mạng.
“Cuối cùng cũng dừng lại rồi, tôi cảm thấy cứ đánh thêm một lúc nữa, tôi sẽ không chịu đựng được nữa.
“Lôi điện này quá đáng sợ, uy lực trông không lớn lắm, nhưng sức sát thương vẫn rất mạnh.
“Lẽ nào bây giờ coi như vượt qua khảo nghiệm rồi sao? Bây giờ có thể mở quan tài lấy linh khí bên trong ra?"
Mọi người thở dài một hơi, lũ lượt suy đoán.
Những võ giả không chịu được sự tẩy lễ của lôi điện đang đứng ở trước cửa đá thì cúi đầu buồn bã, bọn họ thất vọng cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai, bọn họ cảm thấy mình không còn mặt mũi đối mặt với Dương Chấn.
Bọn họ tự trách nói: “Cậu Dương, xin lỗi, chúng tôi khiến cậu thất vọng rồi!”
Dương Chấn khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không trách các người, đây là ý trời.
Khi Dương Chấn vừa dứt lời, mọi người còn chuẩn bị tiếp tục bàn luận thì trong tảng đá lần nữa vang lên một âm thanh.
"Ha!"
Lần này, mọi người đều nghe rõ ràng.
Ngay lập tức, mọi người lại trở nên căng thẳng.
Bọn họ thốt lên: “Bây giờ là hạ, vừa rồi hình như là xuân, lẽ nào còn có...
Nhất thời bọn họ không dám do dự nữa, lập tức bạo phát tu vi, chuẩn bị sẵn sàng đối kháng.
Sự tẩy lễ của lôi điện vừa nãy đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng bọn họ, lúc này bọn họ vẫn còn sợ hãi, bọn họ không dám lơ là.
Nội tâm bọn họ sợ hãi, bây giờ cũng có thể chọn lập tức tới chỗ cửa đá để tránh, nhưng trong lòng vẫn muốn có được một trong những linh khí ở trong ba mươi cỗ quan tài.
Vì vậy, bọn họ cho dù biết vẫn phải đối mặt với nguy hiểm, cũng vẫn cắn răng đứng tại chỗ mà kiên trì.
Mọi người trầm mặc không nói, bởi vì bọn họ cũng không biết có chuyện gì, ánh mắt của mọi người vô thức nhìn sang Dương Chấn, muốn hỏi Dương Chấn nhìn ra cái gì chưa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất