Bạch Vĩnh Khang vô cùng hài lòng khi nhìn thấy hiệu quả này.
Ông ta cũng không ngờ lời nói tùy ý của mình lại khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người với nhà họ Diệp.
Tuy nhiên, đây chính xác là kết quả mà ông ta mong muốn nhìn thấy. Chỉ cần nhà họ Diệp bị đuổi ra ngoài, Bạch Vĩnh Khang đương nhiên sẽ trở thành người đại diện của Cửu Châu.
Về phần một vài hợp tác với thế lực nước ngoài, đương nhiên là do ông ta quyết định.
Bạch Vĩnh Khang quay đầu nhìn về phía Kimura Itto đang ngồi bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngài Kimura Itto, thằng nhãi này và Diệp Mạn đều có liên quan đến cái chết của đệ tử ông, sau lưng bọn chúng có cường giả âm thầm chống lưng...
Vừa nghe thấy đó là người có liên quan đến cái chết của đệ tử mình, Kimura Itto lập tức nổi giận không thôi, trong mắt ông ta, hai người Diệp Mạn và Dương Chấn đã là người chết.
Dù sao thì, từ trước tới nay, kẻ thù bị ông ta nhằm lấy chưa có ai có cơ hội sống tiếp.
Sau khi Dương Chấn cảm nhận được sát ý của Kimura Itto, hai ánh mắt đột nhiên chạm phải nhau.
Từ giọng nói của Kimura Itto, Dương Chấn đã nhận ra lai lịch của ông ta đến từ một nước Nhật nhỏ nên lập tức nghĩ tới một trong những sát thủ tới từ Nhật Bản tối qua.
Vì vậy, trong mắt Dương Chấn lúc này, Kimura Itto cũng là một người đã chết, anh nở nụ cười khinh thường với Kimura Itto.
“Rầm!”
Kimura Itto cảm nhận được sự khiêu khích, lập tức đập bàn hội nghị, đứng phắt dậy, chỉ vào Dương Chấn tức giận nói: “Thằng nhãi, mày đừng có mà ngông!”
“Muốn sống thì lập tức cút ra ngoài, đừng để tao nói lại lần thứ hai!”
“Nếu không, tao sẽ khiến mày hối hận khi đến thế giới này!”
Dương Chấn cười khẩy, không hề để ý đến sát ý trong ánh mắt của Kimura Itto, nói: “Ông mới là người nên cút ra. Nếu ông còn dám phách lối nữa thì tôi không ngại để cái mạng chó của ông lại đây đâu!”
Dù đây là hội trường nhưng Dương Chấn cũng không sợ, nếu có người dám quấy rối, anh cũng không ngại trực tiếp ra tay.
Kimura Itto không nhịn được nữa muốn tấn công Dương Chấn, ông ta vốn là người rất được kính trọng ở Nhật, trước nay ông ta chưa bao giờ bị khiêu khích như vậy, đặc biệt là bởi một thằng nhóc trẻ tuổi.
Nếu thanh kiếm samurai không bị bắt phải để lại bên ngoài cửa hội trường, thì bây giờ Kimura Itto đã rút kiếm ra rồi, lúc này ông ta trực tiếp bùng phát tu vi của mình ra, linh khí trong lòng bàn tay nhằm chuẩn vào Dương Chấn.
Tam trưởng lão thấy vậy thì nổi cơn tam bành, chưa từng có người dám phách lối như vậy, dám tấn công trong hội trường, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói với Kimura Itto: “Tôi khuyên ông nên thu tu vi lại ngay lập tức. Đừng tưởng có chút thực lực là có thể làm khùng làm điên ở Cửu Châu, Cửu Châu bọn tôi cũng không thiếu cường giả đâu!”
Tuy nhiên, sau khi Tam trưởng lão nói xong, Bạch Vĩnh Khang lại là người đầu tiên đứng ra, vẻ mặt lạnh lùng chỉ trích: “Tam trưởng lão, ông nói như vậy có phải quá đáng quá không? Rõ ràng là thằng nhãi kia tới đây gây sự, ông không đuổi nó và nhà họ Diệp đi mà lại đi sỉ nhục ngài Kimura Itto ư!”
“Đây không phải là đạo đãi khách của Cửu Châu chúng ta đâu nhỉ? Tôi nghĩ ông nên đuổi nhà họ Diệp họ ra ngay lập tức, đồng thời xin lỗi ngài Kimura Itto!”
Theo sau tiếng phản đối của Bạch Vĩnh Khang, các đại biểu khác của thế lực nước ngoài cũng ào ào đứng lên lên án Tam trưởng lão: “Thái độ của Cửu Châu các ông như vậy là sao? Tôi thấy Cửu Châu đang cố tình ra oai phủ đầu với chúng ta, hoàn toàn không có thành ý tổ chức buổi hội thảo!”
“Cửu Châu là cái đếch gì? Gọi chúng ta tới đây để uy hiếp à!”
Đột nhiên, toàn thân Tam trưởng lão tỏa ra uy áp, lạnh lùng nói: “Nếu các ông đã không có thành ý tiếp tục hội nghị này, thì theo tôi thấy hội nghị không cần thiết phải tiếp tục nữa!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất