Ngay lúc Dương Chấn nhìn chằm chằm dò xét người áo đen thần bí, người áo đen thần bí cũng chậm rãi ngẩng đầu, một đôi con mắt băng lãnh như đao, tràn đầy sát cơ, lập tức cùng Dương Chấn bốn mắt nhìn nhau.
Đây là lần thứ nhất người áo đen thần bí ngẩng đầu sau khi xuất hiện, cũng là lần thứ nhất có người nhìn thấy cặp mắt của ông ta.
Dương Chấn lập tức nhíu mày, chỗ sâu trong ánh mắt nhiều thêm một tia ngưng trọng, Dương Chấn cảm nhận được, linh khí cuồn cuộn dưới áo người áo đen thần bí kia, khí tức kia mạnh hơn Hoàng Hạc Phi nhiều.
Dương Chấn thầm nghĩ trong lòng, Hoàng Hạc Phi quả nhiên là mời tới cường giả khủng bố hơn, khó trách nhìn thấy mình, cũng chỉ là hơi sợ hãi một phen liền bình tĩnh lại, căn bản không chạy trốn.
Hoàng Hạc Phi hiển nhiên là đã có chỗ dựa, mà chỗ dựa kia bắt nguồn từ người áo đen thần bí.
Nhìn một hồi, Dương Chấn đột nhiên phát hiện, đôi mắt băng lãnh khát máu này, mình tựa hồ từng nhìn thấy qua ở nơi nào đấy, có loại cảm giác hết sức quen thuộc, nhưng trong phút chốc lại không nhớ ra.
"Chúng ta trước kia từng gặp qua?"
Dương Chấn đột nhiên mở miệng hỏi người áo đen thần bí.
Nhưng mà, người áo đen thần bí không để ý tới Dương Chấn, điều khiến Dương Chấn ngoài ý muốn chính là, ông ta chẳng những không để ý đến mình, sát khí bên trong cặp mắt kia càng thêm sôi trào, phảng phất có huyết hải thâm cừu gì với anh.
Đúng lúc này, Hoàng Hạc Phi đột nhiên mở miệng: "Nhóc con, tôi khuyên cậu vẫn là tự tay kết liễu mình đi, dù sao chết sớm siêu sinh sớm, nói không chừng mấy chục năm sau, lại có thể đầu thai ra đấu một trận với tôi!"
"Nếu không, chờ tôi tự mình ra tay, tôi sẽ khiến cậu không có chỗ chôn, để cậu vĩnh viễn không được siêu sinh!"
"Bây giờ, cho cậu một cơ hội, lập tức quỳ xuống, tôi cho cơ hội cậu tự mình kết liễu mình!"
Hoàng Hạc Phi của lúc này vô cùng kiêu căng, trực tiếp uy hiếp Dương Chấn, đồng thời khí tức trên người cũng bộc phát đến cực hạn, tỏ vẻ nếu Dương Chấn không nghe lời, liền lập tức đi lên một chưởng vỗ chết anh.
Bạch Phong thấy thế, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vốn cho là Hoàng Hạc Phi bị Dương Chấn chấn nhiếp, chuyện này với anh ta mà nói cũng không phải một chuyện tốt, làm không tốt lúc Hoàng Hạc Phi vừa chạy, Dương Chấn chắc chắn sẽ trực tiếp giết anh ta.
Lúc này thấy Hoàng Hạc Phi vẫn có khí phách như cũ, trong lòng của anh ta thầm nói: "Tôi nói mà, Hoàng đại sư thực lực khủng bố như vậy, sao lại bị một tên nhóc con hù dọa được, chỉ cần Hoàng đại sư ra tay, cơn giận hôm nay tất nhiên có thể trút ra!"
Nghĩ như vậy, Bạch Phong kích động không thôi, nói với Hoàng Hạc Phi: "Hoàng đại sư, tốt nhất là ngài tự mình ra tay, đánh gãy tay chân nhóc con này, để cậu ta như chó chết quỳ cầu xin tha thứ trước mặt chúng ta!"
"Tôi lại tự tay lột da cậu ta, bẻ gãy từng khúc xương sườn của cậu ta, rút từng sợi gân cậu ta!"
Bạch Phong càng nói càng ngoan độc, Dương Chấn gặp qua đối thủ tàn nhẫn, nhưng chưa thấy qua ai tàn nhẫn như vậy, hơn nữa còn là một thanh niên tuổi tác không lớn, khiến Dương Chấn trong phút chốc lập tức hiện lên sát cơ trong lòng.
Dương Chấn âm thầm quyết định, hôm nay tuyệt không thể để Bạch Phong còn sống mà rời đi.
Chợt Dương Chấn nhìn Hoàng Hạc Phi một chút, nói ra: "Muốn ra tay thì nhanh chút, bớt nói nhảm!"
Ở trong mắt Dương Chấn, Hoàng Hạc Phi cuối cùng chỉ là tôm tép nhãi nhép.
Hoàng Hạc Phi lập tức giật khóe miệng một cái, lúc trước ông ta đi tới đâu, đều là vạn người kính ngưỡng, cho dù là về sau chạy trối chết, tại trước mặt Dương Chấn như chó nhà có tang, nhưng ở trước mặt những tông môn trung giới cổ võ kia, vẫn thân phận cao quý như cũ.
Ngay tại lúc Dương Chấn coi là Hoàng Hạc Phi chuẩn bị ra tay, lại không nghĩ rằng, người xông tới lại là người áo đen thần bí kia.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất