Ở cửa Lôi Thiên Tông bị một đám võ giả nhìn trông rất mạnh bao vây,
Lôi Chấn Thiên dẫn đệ tử của tông môn ngăn ở cửa tông môn, đối đầu với đám võ giả đó.
“Lôi tông chủ, chúng tôi chỉ muốn mang tên khốn đã làm Hoàng đan sư trọng thương đi, không phải muốn đối đầu với ông, nhưng nếu ông kiên quyết muốn bảo vệ cậu ta, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Người đàn ông đứng ở trên cùng của đám võ giả đó, mặt mày xanh lè, đang không ngừng uy hiếp Lôi Thiên Tông.
“Lôi Chấn Thiên ông già rồi hồ đồ à? Vì một thằng oắt lòng dạ tàn độc, vậy mà muốn trở mặt với tôi và Trương tông chủ, ông đừng ép chúng tôi động thủ!”
Một người đàn ông cầm đầu khác ở bên cạnh người vừa rồi cũng phụ họa mà nói.
Lôi Chấn Thiên mặt mày nghiêm trọng, có điều ánh mắt lại rất kiên định, không chút do dự, ông ta dù sao cũng là tông chủ của một tông, cho dù đối mặt với hai tông chủ tới gây sự cũng không hề sợ.
Ông ta lạnh lùng đáp lại: “Tôi đã nói với các người rồi, người mà các người muốn tìm sớm đã rời khỏi Lôi Thiên Tông chúng tôi.”
Hai tông chủ ở đối diện thấy thái độ của Lôi Thiên Tông kiên quyết, vẻ mặt bỗng xấu đi, ý uy hiếp cũng càng nồng.
Bọn họ uy hiếp Lôi Chấn Thiên: “Nếu cậu ta không ở đây, vậy ông cho chúng tôi đi vào kiểm tra, tại sao ông lại không dám?”
“Tôi thấy ông là muốn bao che tên oắt đó, tôi khuyên ông tốt nhất nên biết điều một tí, mau giao người ra.
“Hoàng đan sư là thành viên của liên minh Thần Đan, tới lúc đó nếu Thần Đan Tông trách tội xuống, Lôi Thiên Tông các người rất có khả năng sẽ biến mất khỏi thành Thanh Long!”
Lôi Chấn Thiên bỗng phóng ra khí tức, toàn thân tản ra khí tức đáng sợ, một số đệ tử có tu vi khá thấp không khỏi bị ép lùi lại mấy bước.
Ông ta nói rất bá khí: “Lôi Thiên Tông chúng tôi còn chưa sa sút tới mức ai muốn vào thì vào, Lôi Thiên Tông chúng tôi có bị tiêu diệt hay không, không phải do hai con kiến các ông quyết!”
Hai tông chủ thấy vậy, lông mày nhíu chặt, cũng lập tức tản ra khí tức cường thế, bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Khi hai bên chuẩn bị động thủ, Lôi Chấn Thiên nhìn thấy Dương Chấn dần dần lại gần từ đằng sau cùng trong đám người đối diện.
Ông ta không khỏi nhíu mày, vì không để người khác phát hiện, ông ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dùng thuật truyền âm nói với Dương Chấn: “Dùng tốc độ nhanh nhất của cậu rời khỏi nơi này, qua một khoảng thời gian, tình hình giảm bớt rồi quay lại.
“Tôi biết thực lực của cậu bất phàm, nhưng thực lực của hai người ở trước mặt tôi đều không yếu hơn cậu!”
Lôi Chấn Thiên rất rõ, thực lực của hai người trước mặt mạnh cỡ nào, Dương Chấn có mạnh nữa, suy cho cùng chỉ có một mình, dù sao không địch được số đông.
Chỉ cần Dương Chấn không xuất hiện, tất cả đều dễ nói, ông ta cũng nhìn ra, hai tông chủ trước mắt này bình thường có xung đột với Lôi Thiên Tông nên cũng muốn mượn chuyện của Dương Chấn để khiêu khích ông ta.
Ông ta nể tình giữa mình và Ngô Hùng Bá có quan hệ, không hy vọng Dương Chấn bị cuốn vào trận xung đột này.
Dương Chấn rất bất ngờ khi Lôi Chấn Thiên có thể ở trong tình huống này, còn đứng ra bảo vệ anh, điều này khiến anh càng lúc càng đánh giá cao về Lôi Chấn Thiên.
Chỉ dựa vào sự trượng nghĩa này của Lôi Chấn Thiên, Dương Chấn không thể chạy trốn, huống chi anh căn bản không để hai người tới gây sự này ở trong mắt, dù sao khi anh ở thành Bạch Hổ thì đã dùng lực lượng một mình giết mấy người rồi.
“Oắt con, mau rời đi, còn đi về phía trước làm cái gì, mau cút đi!”
“Các người tới tìm tôi à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất