Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)

Sương mù ngưng tụ mang theo ánh sáng đỏ vẫn đang lan rộng không ngừng, vùng trời bị nhuộm đỏ cũng ngày càng rộng hơn.  

             “Đó chính là Ô Huyết Nguyên Ma do Huyết Thần Tử hóa thành!”  

             Nét mặt Tử Hư chân nhân đầy căng thẳng, cơ thể nhẹ nhàng rơi xuống chỗ trận Lưỡng Nghi Vi Trần bị phá, việc làm đầu tiên là dựng lại những thanh kiếm ngả nghiêng, sau đó nhặt lấy thanh kiếm đã gãy kia lên, cau mày nhìn mấy lần rồi thổi một luồng chân khí lên thân thanh kiếm, hai mảnh gãy lìa lập tức liền lại trở về nguyên trạng.  

             Ngay sau đó, ông ta cắm thanh kiếm xuống đất, một luồng kiếm khí bốc lên trên vá lại vết nứt của trận Lưỡng Nghi Vi Trần.  

             Nhưng đúng ngay vào lúc này, Ô Huyết Nguyên Ma chợt nảy lên một cái, một lượng máu lớn dồn vào huyết trì rồi chảy ra khỏi người nó, đánh vào đại trận.  

             Kiếm quang trong trận Lưỡng Nghi Vi Trần đột ngột bùng lên, vô vàn kiếm khí giáng xuống chém vào huyết trì, những giọt máu bắn tung tóe tạo thành những đợt sóng máu, rồi lại bị kiếm khí trên không trung nghiền nát thành những mảnh vụn li ti.  

             Hình như thanh kiếm vừa được Tử Hư chân nhân sửa lại không chịu nổi đợt va chạm này, thân kiếm run lên phát ra tiếng ong ong chấn động.  

             Tử Hư chân nhân lập tức nắm lấy chuôi kiếm, rót pháp lực vào bên trong, ổn định lại thân kiếm.  

             Nhưng đúng vào lúc này, những thanh kiếm bên cạnh lại đột ngột bay lên, mang theo kiếm khí lao vút ra ngoài. Một thanh trong số đó bay thẳng về phía Tử Hư chân nhân, mấy thanh còn lại thì bay về phía Mã Sơn và Bán Thiên Yêu.  

             Mã Sơn và Bán Thiên Yêu đồng loạt xuất thủ, đánh bật mấy thanh kiếm đang bay tới.  

             Nhưng Tử Hư chân nhân lại đang dồn toàn lực áp chế thanh kiếm đang rung động, cũng vì cách cũng quá gần nên ông ta không tránh kịp, bị thanh kiếm đang lao tới đâm thẳng vào ngực.  

             Cũng may là ông ta có cương khí, kiếm khí không thể xâm nhập nên không bị thương. Nhưng vì bị kiếm khí đâm vào ngực khiến cho chân khí tản ra, không thể áp chế được thanh kiếm kia nữa.  

             Thanh kiếm ấy lập tức bay vút lên trời rồi nổ tung thành từng mảnh giữa không trung.  

             Tử Hư chân nhân đứng trên không trung cũng bị luồng sóng xung kích đó đánh bật ra xa, phải lùi về phía sau một đoạn mới đứng vững lại được.  

             Nhìn sang, một vết nứt xuất hiện trên lồng năng lượng kiếm khí bao xung quanh trận Lưỡng Nghi Vi Trần. Hình như vết nứt đó càng mở rộng ra thì Ô Huyết Nguyên Ma đang bị trấn áp cũng trở nên hưng phấn theo, nó nảy lên càng lúc càng dữ dội, biên độ cũng càng ngày càng lớn hơn, càng bóp nhiều máu chảy ra hơn đánh vào đại trận.  

             Huyết quang tuôn ra từ vết nứt cũng ngày một nhiều hơn, càng lúc càng dày đặc, một tầng mây máu mờ ảo nổi lững lờ rợp cả bầu trời.  

             Những thanh kiếm cắm quanh vùng rìa đầm lầy cách đó mấy trăm dặm lần lượt bay lên trời rồi rơi xuống tứ tung, tựa như một cơn mưa kiếm trút xuống mặt đất.  

             Khi kiếm khí tan đi, mắt trận của trận Lưỡng Nghi Vi Trần đã bị lộ ra, nó là một tầng huyền quang li ti bao phủ quanh người Ô Huyết Nguyên Ma.  

             Ngay sau đó, huyết quang nổ tung ì đùng, Ô Huyết Nguyên Ma phá tan huyền quang, hóa thành một đám mây máu dày đặc lao vút lên trời.  

             "Nguy rồi!"  

             Tử Hư chân nhân tái mặt, há miệng phun song kiếm Tử Thanh ra rồi biến nó thành hai luồng kiếm khí đâm thẳng vào đám mây máu.  

             Hai xúc tu đỏ như máu vươn dài ra khỏi đám mây máu, quấn lấy nhau lao về phía kiếm khí.  

             Song kiếm Tử Thanh không hổ danh là pháp bảo, kiếm khí vừa xoay chuyển một vòng đã cắt đứt xúc tua.  

             Nhưng huyết khí trong đám mây máu lại cuồn cuộn hiện lên không ngừng, xúc tu vừa bị chặt đứt đã lập tức phục hồi lại, xung quanh còn mọc thêm hàng trăm hàng nghìn xúc tu khác, giao đấu với song kiếm Tử Thanh.  

             Mã Sơn hét lớn: “Tôi cũng đến đây!”  

             Anh ta biến thành một con rồng đỏ rực lao thẳng vào tầng mây. Trong tầng mây đó, mây khói cuồn cuộn, tiếng rồng gầm vang vọng.  

             Bán Thiên Yêu quan sát tình hình một lúc rồi cũng biến thân thành dơi, giang rộng đôi cánh khổng lồ bay vút lên trời, phối hợp với Mã Sơn đánh giáp lá cà với Ô Huyết Nguyên Ma từ một phía khác.  

             Đột nhiên, tầng mây đó nứt toát ra, rồng đỏ bị một luồng sức mạnh đẩy bật ra ngoài, xoay vòng giữa không trung. Vài cái xúc tua vươn ra khỏi tầng mây muốn quấn lấy rồng đỏ. Rồng đỏ hất mạnh đuôi thần một cái, đánh tan xúc tu rồi lập tức chỉnh lại tư thế, lao vọt lại.  

             Còn ở bên kia, con dơi cũng bị sức mạnh khổng lồ đó đẩy khỏi tầng mây bay ngược về phía sau, nhờ vào sức căng của đôi cánh mới miễn cưỡng dừng lại được. Thấy xúc tu máu đã đuổi tới, ông ta vỗ cánh rồi dùng móng vuốt chụp lại, bốn vết cào đỏ rực như máu lập tức xuất hiện trên không trung ở cả hai bên, cào nát xúc tu máu.  

             Hai yêu một tiên cứ thế mà đánh nhau kịch liệt với Ô Huyết Nguyên Ma trên không trung.  

             Tuy rằng Mã Sơn và Bán Thiên Yêu đều có cơ thể cường tráng, nhưng lại như không có cách nào để đối phó với đám mây máu này, đập không tan, đánh không nát, không thể làm được gì.  

             Nhưng đòn phản kích của mây máu lại vô cùng sắc bén, những xúc tu vươn ra khỏi nó không giống với tầng mây mà là một thực thể thực thụ có máu có thịt, cực kỳ mạnh mẽ. Hơn nữa, huyết khí ấy còn có tính ăn mòn đặc thù, sau nhiều lần tiếp xúc, da của Mã Sơn đã bắt đầu có dấu hiệu mục rữa.  

             Bán Thiên Yêu cũng như vậy nên ông ta thỉnh thoảng lại dừng lại, lè lưỡi liếm láp vết thương trên người để làm lành vết thương.  

             Nhưng Mã Sơn lại không thể liếm được, chỉ có thể trông vào sức mạnh thân xác mà chống đỡ.  

             Tử Hư chân nhân cũng chẳng khá hơn là bao. Ông ta kết ấn điều khiển kiếm, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhìn là biết đã tiêu hao một lượng pháp lực cực lớn.  

             Lúc này, tiếng rít quái dị vang lên từ bên trong đám mây máu, nó vừa giống tiếng cú kêu thê lương trong đêm lại vừa giống tiếng cười của ác quỷ.  

             Đám mây máu bắt đầu bành trướng, một luồng năng lượng khổng lồ liên tục truyền vào những xúc tu, hàng nghìn hàng vạn xúc tu mới liên tục vươn dài ra.  

             Tử Hư chân nhân thầm than thở: Cuối cùng nó cũng tới, Thục Sơn lâm nguy! Thiên hạ đại họa!  

             Ngay lúc ông ta tuyệt vọng, đám mây máu đang bành trướng chợt khựng lại, hàng chục ngàn xúc tu đang múa loạn cũng dừng giữa không trung, tất cả đều hướng về một phía như thể trông thấy thứ gì đó.  

             Tử Hư chân nhân cũng nhìn sang, chỉ thấy bên đó có ba người đang đứng gồm một nam hai nữ.  

             Hồi nãy ông ta đã nhìn thấy ba người này, họ đã tới đây chung với chàng trai có thể hóa rồng kia. Khi đó ông ta không để tâm, chỉ cho rằng họ là người hầu của chàng trai đó.  

             Nhưng vào lúc này, Ô Huyết Nguyên Ma đột nhiên ngừng tấn công bọn họ, trong tầng mây hiện lên hai điểm sáng hệt như một đôi mắt đang mở ra, nhìn về phía ba người họ.  

             Ngay sau đó, người đàn ông kia từ từ bay lên giữa không trung, trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu đen.  

             Rõ ràng là màu đen, nhưng lại phát ra ánh sáng chói mắt.  

             Hắc quang ấy còn chói mắt hơn cả ánh sáng đỏ của đám mây máu.  

             Vừa nhìn thấy hắc quang, trái tim Tử Hư chân nhân khẽ run lên, chợt nhớ đến điều gì đó.  

             Bán Thiên Yêu đang đứng giữa không trung bên kia cũng giang rộng đôi cánh, trợn trừng đôi mắt thị lực còn chưa tới 0.1 của mình ra nhìn chăm chăm về phía đó, cứ như thể luồng hắc quang này được tạo ra để cho ông ta nhìn thấy vậy.  

             Đôi cánh run rẩy không ngừng, không phải vì gió mà là vì cơ thể ông ta đang run lên vì phấn khích.  

             Lý Dục Thần đứng lơ lửng giữa không trung, một tay cầm thanh kiếm.  

             Đã rất lâu rồi anh không sử dụng kiếm Huyền Minh.  

             Lần trước là lần chém Diệp Tiễn Lâm ở Vương Ốc.  

             Đây là lần đầu tiên anh rút kiếm kể từ khi xuất quan, đối thủ lại là một Nguyên Ma Thái Cổ mạnh hơn Diệp Tiễn Lâm rất rất nhiều lần.  

             Vừa nãy, anh vốn có thể ngăn cản Huyết Ma ra ngoài.  

             Nhưng anh không làm thế, bởi vì anh cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ mà lại rất quen thuộc ở trong khe nứt của trận Lưỡng Nghi Vi Trần.  

eyJpdiI6IkJ6Tnd2cFRSSnhJeGJqN2JZbUJhQnc9PSIsInZhbHVlIjoiV2FKTXpQZSt5aWlOREJrNFUwZUVXVEx0cDF1UlZ3TjgwTFpHU0FXSWw5XC94WVRxT3N5d0Y5cWh3VTRDMnVQT0VCdjJrQlBvMktqTXBSN2pBam5HazhYOWpGTG1kc241bEc1b3dzek5vRURuQXA4cmlPeEgxa2M1K0pRN1NtTHhFdWZwVEF0ZDRlOGwzVVdQN1ZrbkMxa1ErZkZINFZ0a2dJNGR0NmhsSGxZK0prcXArc3V3OG56ckJaZjdCQnZNQllVa3E1a1FHS3Q5NkZGeEZjakpEdVpmQ3BoM2NJcTZzQTRzbHR6Y25oNUdWNm8xbW9nbXZHXC9aUlZiOXh1YzhWd0RBenUrMEJ2WTV3M2tRdTRNU1VpWk9cL0lYd2NlYk9yOGpnR09DNXhiQUxVb0cxREVseXMzMFpsVSt2elJ2a0paMFNBNjVackkyZ1BtTnh3ajU3eVBQd1FaNU04UXBybGJ6Ykdod3Z5Q2ZoamdxRDJ5N09tMjlyS21zeENWcmx0VFwvUVFPWHUzWlloeklsTnJOdGpsYXl2QjExNU1kdFlrWEhSU0FxaGlwaXZCOEU5S0JYVThFVHo4bEhUUWRmRVk0VEVNVFZsZmF0ZjlrMHJVQ2xLY0dvRTZaUzFOck5KZVUxeFB0RWVjQ2VlQUxaN25NNEQ0azQwZFpDY1VaMWtWTGpzXC9SNVFxZEFTTXNrckxSbmR4U040ZnBGcVB5SUNKS0E0WUxjczVWenp1ejdCSFV2UTFmbXhmcUJcL2hHSTdqWThTRWhOckRhM1lvc0hYdzFaODFNSGZ0dkxIdStmcjNYb0Q5Z09aYWtLcEFDYVF2ampoT0lXQ0srSnlBdHRIb1QraE14OVo0bnlcL3JpMTR5NE41Nmptbk1weXdPOEI1cEVTMFdkU2FZaGpoejhaV1NDQTVkQmhNMjlpUURZbHE0bnhpM2w1MVAyYVVCOE9iU0dsTnBhNDJ5OHRveENGZjluOFBUTHZTeVJcL2lxbXRJT25nSmdzcFdPM2xiRENvWXdcL2RrenB5WFIzWmR0TmlPUlNZVFZ6YWJjTkxqVXhtUGw4cXhmTUNkVXVKcjJBRWJcLzBKdVwvVkU3Z2FpanZINEMrUThRVUE5NHJ6VWk2QU9QbW5YSlRPM0NEbkV5blJqWFYzSFp6ZGlqWnhTU2Q3Q1l2UmZ4aHAyN2tQeDBRREZMMkQzb2RqdndlWkh0a2ZFYXVxSkVVVmtNdiszT0NqaHVKVVRYVjhMZnRUR0V6Q1pEZFhRYVhlT1wvcndBd0x4MkZvRVl4aFJxZDBIdVwvNStBbjBwY1M1UVE9PSIsIm1hYyI6IjEwYmZmN2FjNDRhZDMwYTczYTYzMzE1MjY2MDUyYzFlM2JiNmQ0NTJjZGIxN2M5MjFlYjA3MDYzNmUwN2I5ODUifQ==
eyJpdiI6InN3NmZUd29vUnZGMThkckxGckJwSkE9PSIsInZhbHVlIjoiSCt2ZFwvd1IwemdIQ3VNR0w3U2pWS04rbjQ0ZEpuQTgzZ2JvWHpXa053WmJMQTkzZzg1emFlazJJNld2ZVZacm1lVTM2WWZpN2xOR1pcLzBla21QQ1gwQmNQOVBuS2VOVExzYmpsUndlV1Z0b0hlZDMzYml6Skd1RTlvdnY3Z3E2aG51cDZkbnBTZWpnWU9TTllJQkNoS1M1UCtJXC9MXC95aWxvcjhsNHhrVWVPaDJLcGNtb1VzNm01c1Z6MkpNXC9qUEZQeklreEhoQ29cLzB1dTd0N3dsSmNjMjFRQ3E2TWpIeFdLWW9WWnVqa3JPS2V6XC95ZDV1V1JEcTJ3SmUyZElPQk5OXC9mWXltSzNKVU05YjBNSjdEcUxTM1JvdDlZZFIzajN3cUp4OGRGMUtmaEk2clNUSmttM1FsMzJGWEVQOCtKbyIsIm1hYyI6ImUzZjZhNzJiMTIyOGFjM2NlMmNkMDU3Yjc3NTdhZGIxZTZlZWZkMDU4ZjQ2MmE2MGMzZDY5Yzk3OTg1N2ZjNTYifQ==

             Con tim anh đập dồn dập, thức hải bắt đầu mơ hồ như thể trong đám mây kia có thứ gì đó đang gọi anh vậy, nó giống như giọng nói của người mẹ ngồi bên chiếc nôi: "Ngủ đi! Ngủ đi nào! Ngủ rồi… con sẽ được gặp được mẹ…"

Ads
';
Advertisement