Diệu Nhãn đạo nhân và Diệu Pháp chân quân giận dữ nhìn Mã Sơn và Lý Dục Thần.
Nhưng lúc này bọn họ đã không còn sức phản kháng, kiếm trận bị phá, pháp bảo hộ mệnh bị tổn hại gần như hoàn toàn, đạo hạnh cả đời mất đi hơn một nửa.
"Giết bọn tôi đi!"
Diệu Nhãn đạo nhân nhìn về phía đỉnh Thục Sơn đứng sừng sững, trong ánh mắt hiện lên chút luyến tiếc, chút áy náy bất an và có cả chút mông lung.
Còn Diệu Pháp chân quân thì dứt khoát nhắm mắt chờ chết, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Mã Sơn nhìn bọn họ nói: "Oan có đầu, nợ có chủ, Mã Sơn này cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì, nhưng cũng không giết bừa giết bãi. Tôi nhớ lúc Diệu Âm muốn rút hồn đèn của tôi, hai ông còn nói đỡ cho tôi, chỉ là ông già kia không nghe hai ông. Tôi không giết hai ông, nhưng mà..."
Anh ta trừng mắt lên, ánh mắt đầy lạnh lùng.
"Cậu định làm gì?" Diệu Nhãn đạo nhân hoảng hốt nói: "Nếu cậu muốn tra tấn bọn tôi thì chi bằng giết luôn cho xong! Còn nữa, những đau khổ mà cậu phải chịu, đều do ba huynh đệ bọn tôi gây ra, không liên quan gì đến các đệ tử Thục Sơn khác, bọn họ hoàn toàn không hay biết gì, cũng chưa từng làm hại cậu, mong cậu tha cho bọn họ!"
Mã Sơn phá lên cười cười: "Má nó chứ, ông đây tra tấn các ông làm cái quái gì, ông đây chỉ muốn các ông đưa cho tôi bộ đồ để mặc mà thôi, chẳng lẽ nhìn ông đây trần truồng thế này các ông không thấy ngại à?"
Diệu Nhãn đạo nhân ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra, thở dài một tiếng rồi truyền âm lên núi, bảo đệ tử mang một bộ quần áo cỡ lớn ra ngoài núi.
Thật ra, kết giới ngoài núi đã mở toang, xảy ra động tĩnh lớn như vậy khiến cả Nga Mi và Chung Nam đều bị ảnh hưởng, sao các đệ tử bên trong Thục Sơn có thể không biết chứ?
Bọn họ đã tụ họp đầy đủ và kết trận trên quảng trường trước tông môn từ lâu, chỉ là ba vị Diệu trưởng lão đã ra tay khởi động kiếm trận Lưỡng Nghi, nên các đệ tử này hoàn toàn không giúp được gì.
Thế nhưng Lý Dục Thần lại cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải Tử Hư chân nhân của Thục Sơn vẫn còn khoẻ mạnh sao? Sao không thấy ông ấy xuất hiện?
Lúc này, một đệ tử Thục Sơn cưỡi mây bay tới, trong tay bưng một cái khay, trên khay đặt một bộ thường phục.
Đệ tử này vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã lộ vẻ khiếp sợ, nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ dâng khay lên cho Diệu Nhãn đạo nhân.
Diệu Nhãn đạo nhân phất tay, khay bay lên giữa không trung rồi đáp xuống ổn định trước mặt Mã Sơn.
Mã Sơn cầm lấy quần áo mặc vào, tuy kiểu dáng hơi cổ xưa, nhưng may mà không phải đạo bào, kích cỡ cũng vừa vặn.
Anh ta chắp tay với Diệu Nhãn đạo nhân: "Đa tạ!"
Một lời cảm ơn này khiến Diệu Nhãn đạo nhân rất ngượng ngùng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Đúng lúc này, Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử cũng đến.
Tố Vân tiên cô thở dài nói: "Long mạch đất Thục đã bị tổn hại, địa khí ngàn dặm núi sông đều tan biến, e rằng có muốn tu bổ tận trăm năm cũng khó mà khôi phục được. Haizz, thương thay cho dân chúng đất Thục, sợ rằng trăm năm tới tai họa lại triền miên mất!"
Lâm Trung Tử cũng nghiêm túc nói: "Sợ là không chỉ có mỗi đất Thục, lần này địa mạch tổn hại lan sang cả Tần Lĩnh, e rằng dân chúng suốt tám trăm dặm Tần Xuyên cũng chẳng khá khẩm hơn!"
Vẻ mặt Diệu Nhãn đạo nhân đầy áy náy: "Hai vị, đây là lỗi của Thục Sơn chúng tôi, dù có chết trăm lần cũng không hết tội. Từ nay về sau, tôi và sư đệ sẽ tự phân tán công lực, vùi thân mình vào Thục Xuyên, có thể bù đắp được chút nào thì hay chút ấy."
Tố Vân tiên cô nói: "Trưởng lão Diệu Nhãn cũng không cần tự trách đến thế, tôi nghe nói ma khí ở ngoại vực đang xao động, chính trị của thiên hạ đang vào thời kỳ biến động lớn, chuyện ngày hôm nay, có lẽ cũng là ý trời, đất Thục vốn nên có kiếp nạn này. Tu hành không dễ, trưởng lão hãy tự trọng, giữ được thân này, làm nhiều việc thiện mới là con đường chuộc tội đúng đắn."
Tâm trạng Diệu Nhãn chợt rơi vào tiêu cực tột cùng, nghĩ đến việc dân chúng đất Thục sẽ vì lỗi lầm của mình mà phải lưu lạc trăm năm, chợt cảm thấy sống cũng không bằng chết.
Vẻ mặt của Tố Vân và Lâm Trung Tử cũng u ám theo.
Lý Dục Thần đột nhiên cười lớn: "Tố Vân tiên cô, lời ấy sai rồi! Làm gì có ý trời? Giới tu hành chúng ta vốn đã mắc phải một sai lầm, hễ gặp phải chuyện quá sức là lại đổ cho ý trời. Gặp tiên duyên là ý trời, vượt thiên kiếp là ý trời, thành cũng tại ý trời, bại cũng tại ý trời. Cái lối suy nghĩ này không chỉ phổ biến trong mỗi giới tu hành mà cả dân gian cũng thế, nghèo là ý trời mà giàu cũng là ý trời. Tóm lại, nó chỉ khiến người ta không tranh không giành, không nói, không phản kháng, chỉ biết quỳ gối nghe theo mệnh trời."
Tố Vân tiên cô sửng sốt: "Lý công tử, ý cậu là gì?"
"Địa mạch bị tổn hại, rõ ràng là họa do con người gây ra, dân chúng đất Thục không biết nên cho là do ý trời, nhưng chẳng nhẽ các người cũng không biết? Lúc đầu tiền bối Thục Sơn lập ra trận pháp này, lẽ ra nên nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra như ngày hôm nay. Nhưng họ lại chỉ tạo ra trận pháp phá hoại địa mạch mà không để lại cách phục hồi địa mạch, là vì họ không biết sao? Hay là vì họ không làm nổi?"
"Không! Là do họ quá ngạo mạn! Vì mắt họ cao hơn đầu, chẳng coi sinh linh thiên hạ này ra giống ôn gì, chẳng thèm đặt sinh mạng của trăm triệu dân chúng đất Thục vào trong lòng!"
"Tại sao lại như vậy? Là vì bọn họ, bao gồm cả những người tu hành như các người đều tự cho mình là Thiên Đạo, là người đã đắc đạo, được trời ưu ái, còn chúng sinh thế gian kia chỉ là lũ sâu bọ mà thôi!"
Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử đều ngỡ ngàng, đứng trân một chỗ.
Bọn họ cảm thấy, hình như những gì Lý Dục Thần nói có lý, mà như lại rất vô lý.
Lôi tất cả những người tu hành và cả Thiên Đạo ra để mỉa mai chê trách!
Người ta vẫn nói Lý Dục Thần nói năng ngông cuồng trái lẽ thường, làm chuyện trái ý trời, giờ nhìn lại thì quả nhiên đúng là như vậy.
Thế nhưng, bọn họ lại chẳng thể chỉ ra rằng anh nói sai chỗ nào.
Diệu Nhãn đạo nhân và Diệu Pháp chân quân cũng có cảm giác như thế, nhưng bọn họ là đệ tử Thục Sơn, Lý Dục Thần nói vậy chẳng khác nào lôi tổ sư gia và các đời chưởng môn Thục Sơn ra chửi rủa, những người ấy trong miệng Lý Dục Thần đều trở thành kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất lương và ích kỷ.
Sao bọn họ có thể chấp nhận chuyện này đây?
"Nói năng hàm hồ!" Diệu Pháp chân quân giận dữ quát: "Thằng ranh con, hôm nay chúng tôi bại trong tay cậu, chúng tôi chấp nhận! Cậu muốn chém muốn giết, tôi tuyệt đối không chau mày lấy một cái. Nhưng cậu không thể bôi nhọ tổ sư của tôi, không thể báng bổ thiên đạo! Cậu ngông cuồng ngỗ ngược đến thế, chẳng lẽ không sợ trời phạt hay sao? Cậu tưởng rằng thiên hạ này không ai trị nổi cậu chắc?"
Diệu Nhãn đạo nhân cũng nói: "Kiếm trận Lưỡng Nghi này là do tổ sư các đời lập ra để phòng ma đạo, mượn sức của núi sông địa mạch để chống lại yêu ma, ban đầu vốn là để bảo vệ đất Thục, sao có thể nói là phá hoại chứ? Còn nữa, ai muốn thấy dân chúng lưu lạc mà không quan tâm chứ? Nhưng bộ muốn phục hồi địa mạch dễ làm lắm à? Từ xưa đến nay, chính tà giao tranh, non sông tan nát, sao có thể hồi phục được chỉ bằng sức người chứ?"
Lý Dục Thần lạnh lùng cười: "Thật sự không thể làm sao? Được, vậy để tôi các ông xem, việc mà các ông cho là sức người không làm nổi. Đinh Hương, đạp Lục Hư, mở Tây môn, anh muốn mượn linh khí Côn Luân, phục hồi địa mạch ngàn dặm núi sông này!"
"Dạ."
Đinh Hương đáp lời, ném La Bàn ra ngoài, miệng niệm thần chú.
Chỉ thấy La Bàn nằm giữa không trung đang diễn hóa ra vô số không gian hư vô chồng chất lên nhau, cuối cùng ở phía tây Thục Sơn, hóa thành sáu cánh cổng, chìm sâu vào địa mạch.
"Lục Hư Luân Chuyển!" Diệu Nhãn cả kinh thất sắc, cả người run rẩy: "Cô ấy... cô ấy là truyền nhân của nhánh Địa Mẫu Âm Cơ?"
Câu nói này vừa dứt, mọi người có mặt đều chấn động không thôi.
Địa Mẫu Âm Cơ chính là Hậu Thổ nương nương trong truyền thuyết dân gian, trong Đạo Môn cũng được tôn là Địa Mẫu Nguyên Quân, Địa Mẫu Âm Cơ là tên gọi của bà thời Huyền Vu viễn cổ hợp dòng.
Lúc này, Lý Dục Thần đã bay lên rất cao trên không trung, hai tay dang rộng như thể ôm trọn cả dãy núi vào lòng.
Chỉ thấy bầu trời phía tây bỗng tỏa ra ánh sáng trong trẻo, thế giới vốn mờ mịt lập tức sáng sủa hẳn lên, vài ngọn núi tuyết trắng như ẩn như hiện, xếp thành hàng trên bầu trời phía tây, lớp lớp chồng lên nhau, nguy nga hùng vĩ.
Đám người Diệu Nhãn, Diệu Pháp, Tố Vân, Lâm Trung Tử đồng loạt thốt lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất