Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)

Thanh Bình hét lên một tiếng quái dị, vội vàng tung người lên không trung. Nhưng ngọn lửa kia và hắn ta cứ như hình với bóng, cho dù hắn ta có tránh né như thế nào thì nó vẫn quay quanh hắn ta.  

             “Các người dám ra tay!”  

             Tử Bình bên cạnh cũng hô lên, một vầng sáng màu  chợt tím lóe lên, trong tay hắn có thêm một thanh kiếm màu tím.  

             Chỉ cần nhìn là biết thanh kiếm đấy chính là một món bảo vật.  

             Thục Sơn không hổ là đại phái cổ đại đứng sau Thiên Đô, ngay cả thanh kiếm của một đệ tử gác cổng thôi mà cũng là bảo vật, nếu đưa cho các môn phải nhỏ khác, sợ là chỉ có chưởng môn mới dùng nổi.  

             Một luồng khí chém ngang mà đến, lao thẳng tới ba người bọn họ.  

             Ba người kia lại như chẳng có việc gì, vẫn đứng ở đó.  

             Ngay khi kiếm khí chém tới gần bọn họ, nó đột nhiên lại bốc hơi không thấy bóng dáng đâu.  

             Tử Bình khiếp sợ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, lập tức chém thấy vài đường kiếm nữa.  

             Kiếm khí giăng khắp nơi, mang theo sát khí lạnh thấu xương.  

             Nhưng rốt cuộc vẫn không khác gì vừa rồi, tất cả kiếm khí như đá chìm đáy biển, đều biến mất không dấu vết.  

             Chỉ là lúc ấy Tử Bình đã nhìn rõ, trong ba người kia, cô gái trẻ bên trái đã khẽ cử động ngón tay, miệng lẩm bẩm gì đó, không gian xung quanh bọn họ như bị cắt rời ra.  

             Còn kiếm khí thì bị chính phần không gian bị chia cắt đó hấp thụ.  

             Dù sao Tử Bình cũng là đệ tử của Thục Sơn, coi như có chút kiến thức, hắn nhận ra đây là một loại pháp thuật không gian. Thục Sơn cũng có loại pháp thuật này, chẳng qua là ít người học, chứ chưa nói đến có người sử dụng thuần thục và nhẹ nhàng như cô gái kia.  

             Trong lòng hắn ta khiếp sợ, hai cô gái này, một người vẽ đất thành lồng giam, người còn lại thì phóng hỏa từ trong hư không, một người pháp lực cao cường, một người thì thủ đoạn cao tay, còn chàng trai đứng ở giữa hai người từ đầu đến cuối vẫn chưa hề làm gì.  

             Đã đến nước này rồi, hắn cũng chỉ có thể ra sức đánh một trận, đâu thể để bọn họ tùy tiện xông vào được.  

             May mắn thay, đây là cổng núi Thục Sơn, đương nhiên sẽ không chỉ có mình hai người bọn họ là đệ tử gác cổng.  

             Hắn kêu lên một tiếng, thanh kiếm màu tím trong tay không tấn công nữa mà lại chĩa ra sau, một tia điện tím xuyên qua mây mù, đánh thẳng vào một cái bệ trên đỉnh cầu ở giữa biển mây.  

             Coong…  

             Một tiếng chuông vang lên, vọng khắp bầu trời xanh.  

             Hóa ra là trên cái bệ kia có một chiếc chuông, vừa rồi bị kiếm khí của Tử Bình đánh trúng.  

             Sau khi tiếng chuông vang lên, biển mây bắt đầu cuộn trào.  

             Đột nhiên có mười hai trụ đá khổng lồ mọc lên từ biển mây, xếp thành một hình tròn.  

             Trên mỗi trụ đá đều có một người đứng ở đấy.  

             Mây mù giữa những trụ đá bắt đầu chuyển động, tạo nên một vòng xoáy, ở giữa hai ngọn núi xuất hiện một Thái Cực hư không.  

             Đây chính là đại trận thủ sơn của Thục Sơn.  

             “Ân sư thúc, nhanh tới cứu Thanh Bình sư huynh!” Tử Bình kêu lên.  

             Tiếng kêu vừa dứt, hai luồng tử khí mờ ảo lập tức được phóng ra từ một trong những cột đá kia, một luồng cuốn lấy Tử Bình kéo về sau, luồng khí còn lại thì lao thẳng về phía Lâm Mộng Đình.  

             Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng đưa cây trâm cài lên, phóng ra một ngọn lửa ngăn chặn luồng tử khí đó.  

             Tử khí gặp phải lửa lập tức quay đầu, xoay một vòng trên không trung, vòng qua vòng tròn lửa kia rồi tóm lấy Thanh Bình đang bị  lửa vây quay, kéo hắn ta về phía trụ đá trên sân thượng.  

             Lúc này quần áo trên người Thanh Bình đã bị đốt thành tro, trên người hắn ta đến một cọng lông cũng chẳng còn.  

             Trên trụ đá ở giữa có một người lên tiếng quát to: “Tôi là Ân Lôi của Thục Sơn, các người là ai, dám xông vào Thục Sơn, đả thương đệ tử của chúng tôi?”  

             Lý Dục Thần đáp: “Kẻ hèn tên là Lý Dục Thần, bởi vì người bạn Mã Sơn của tôi đã bị Diệu Âm chân nhân của Thục Sơn dẫn đi, sự việc có chút hiểu lầm nên hôm nay tôi tới đây, hy vọng rằng có thể đích thân làm rõ mọi chuyện.”  

             “Hừ! Nếu đã vậy, vì sao lại ra tay làm người khác bị thương?”  

             Lâm Mộng Đình cười khẩy: “Ông nhìn hắn ta đi, nếu tôi muốn làm hại hắn ta thì thứ duy nhất bị thiêu rụi ở đây không phải là quần áo đâu.”  

             Ân Lôi nhìn sang Thanh Bình, quả nhiên trên người hắn ta thì ngoài quần áo lông tóc bị đốt ra thì da thịt không bị tổn thương chút nào.  

             Hắn nhíu mày, nhìn bộ dạng của Thanh Bình, có vẻ như không bị thương nhưng lại bị sỉ nhục nặng nề.  

             Còn khả năng khống chế hỏa thuật tinh vi của cô gái phía đối diện kia, có lẽ đã phải dày công tôi luyện mới có được.  

             “Hừ, chẳng lẽ cô còn muốn chúng tôi cảm tạ cô nương tay không giết sao? Nực cười!” Ân Lôi tức giận nói.  

             “Vậy tại sao ông không hỏi hai đệ tử của ông đã nói những gì, làm những gì đi? Thục Sơn là một môn phái lớn, chúng tôi tới đây thăm núi, các người sỉ nhục chúng tôi thì đã đành, lại còn muốn xuống tay giết người, chuyện này tính nói thế nào đây? Nếu không phải chúng tôi tốt bụng thì vừa rồi đã bị hắn ta đẩy xuống vách đã ngã chết rồi!”  

             Lâm Mộng Đình nói.  

             Ân Lôi nhìn sang Thanh Bình.  

             Lúc này đây, Thanh Bình đã chật vật đến độ không dám nói chuyện, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.  

             Tử Bình bước lên phía trước, kể lại những chuyện đã xảy ra cho Ân Lôi.  

             “Ân sư thúc, bọn họ nói muốn gặp Diệu Âm sư thúc, chúng tôi đã từ chối nhưng bọn họ vẫn muốn dây dưa, lúc này sư huynh mới ra tay dạy dỗ.”  

             Ân Lôi nghe xong thì nói với ba người bọn họ: “Chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa, các người cũng nên quay về đi thôi.”  

             “Ồ, đây là sự ngạo mạn của Thục Sơn sao?” Lâm Mộng Đình hỏi: “Ông nói chúng tôi về là chúng tôi phải về à? Người của chúng tôi vẫn còn bị Thục Sơn các người nhốt lại, sống chết chưa rõ, người nên truy cứu phải là chúng tôi mới đúng.”  

             Ân Lôi cau mày: “Khá lắm cô nhóc miệng lưỡi nhanh nhẹn kia! Chưa nói đến việc tôi đây chưa từng nghe thấy ai tên Mã Sơn đã vào núi, mà cho dù có là thật đi chăng nữa, bị Diệu Âm trưởng lão đưa về thì chỉ có hai loại, hoặc là thiên phú hơn người, thu làm đệ tử của Thục Sơn, hoặc là yêu ma trên thế gian, đưa về núi trừng phạt. Người bạn kia của cô thuộc loại nào?”  

             Đinh Hương lớn giọng nói: “Ai thèm làm đệ tử Thục Sơn các người chứ, thả anh Mã Sơn của tôi ra!”  

             “Tôi đã nói rồi, ở đây không có người này, các người đừng cãi cọ vô lý nữa, nếu không đừng trách tôi vô tình!” Ân Lôi tức giận quát.  

             Lâm Mộng Đình nói: “Dục Thần, có vẻ như thương lượng trong hòa bình không được rồi, sợ là đến cả cửa người ta cũng không cho mình bước vào đâu!”  

             Đinh Hương nói: “Vậy thì xông vào!”  

             Còn Lý Dục Thần thì đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào biển mây ở phía dưới, sâu trong đại trận Vân Sơn.  

             “Ha ha ha ha….” Ân Lôi bật cười lớn: “Mấy đứa nhóc còn chưa dứt sữa, tu hành được chút đạo hạnh là đã dám mở miệng ăn nói ngông cuồng! Biết đây là đâu không? Đại trận hộ sơn của Thục Sơn này đã sừng sững cả ngàn năm, tính đến nay vẫn chưa có ai có thể xông vào. Dựa vào các cô cậu ư? Ha ha ha…”  

             “Vậy cứ thử xem!”  

             Lâm Mộng Đình ra tay trước.  

             Cô tung người lên không trung, trâm cài vạch ra một đường, bên trên biển mây lập tức dấy lên một ngọn lửa trải rất dài, bắn thẳng về phía trụ đá của Ân Lôi.  

             Ân Lôi cười nhạt một tiếng, kiểm soát đại trận, một luồng tử khí hư mờ ảo bắn ra từ cột đá, đụng vào ngọn lửa kia rồi nổ tung, tia lửa văng ra khắp nơi, rơi xuống biển mây.  

             Trâm cài trong tay Lâm Mộng Đình vẫn không ngừng chuyển động, ngọn lửa lập tức hồi sinh, như vô số con rồng lửa đồng loạt lao về phía đại trận.  

             Mười hai trụ đá trong đại trận bắn ra mười hai luồng tử khí, nhắm vào rồng lửa.  

             Lâm Mộng Đình điều khiển giữa hư không, ngọn lửa đó linh hoạt như rồng như rắn, len lỏi qua biển mây.  

             Còn mười hai luồng tử khí kia thì vây quanh mười hai trụ đá tạo thành bình phong để che chờ, vừa ngăn cản đòn tấn công của ngọn lửa, vừa truy đuổi con rồng lửa kia.  

             Chỉ trong một thoáng, tử khí và ngọn lửa dữ dội cứ qua lại trong biển mây, tựa như vô số rồng tím và rồng lửa đang chơi trò đuổi bắt nhau dưới đám mây.  

             Ân Lôi cười khẩy: “Xem như cô cũng có chút bản lĩnh!”  

             Lâm Mộng Đình cảm thấy hơi quá sức, cô khẽ cau mày, lấy Tử Vân Như Ý ra rồi tiện tay vung lên, một tia Tử Vân từ trên trời giáng xuống, giáng thẳng vào biển mây.  

             Tử khí mờ ảo trong trận bị Tử Vân ảnh hưởng, chúng bắt đầu chậm chạp hơn, còn những con rồng lửa kia lại càng tăng thêm sức mạnh, ngọn lửa cũng dữ dội và linh hoạt hơn.  

             “Thiên Vu Tử Vân!” Ân Lôi khiếp sợ: “Cô là người của Vu Đạo!”  

             “Hứ, Vu Đạo quỷ đạo gì chứ, đều là do đám người các ông cố ra vẻ huyền bí thôi! Đạo vốn dĩ không có giới hạn, vạn pháp đều có chung một nguồn!” Lâm Mộng Đình vừa nói vừa tăng cường sức tấn công của Tử Vân và Kim Thoa.  

             Sắc mặt Ân Lôi dần trở nên nghiêm trọng, ông ta hét lớn: “Đổi trận!”  

eyJpdiI6ImlSRFwvNkNpRUZqU2lCK0RDUU4wTFVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJOd2tNYnI3M3FMQXBnU0N5UkFac0dtU3A3eFZTT2grREdGUjBibGJyZG5zVVFDdGFBNG5GcWswY0RDNXNuc1BVNEt6QWdXU2d2STJUaGVwS1YrcEVqcHIzczByMzkzWW9rSG5CUWxGNG94MUp3RXU0SEZaOFdIR2ZubFdTOHlNTDEyZVF5MFNTUmFETG4rNXNwdkdiVXViS2IzbDNwTVwvWGpHVzFqOVwvQ3grejA1RGRCZUFPTkhtM09kVlowTzhXbjRqSkprQnNGZkpRcU9LQVRWK0RFdmxNNGYzQVl0Z05xVzFkR1p6RzFaaGxsdktwMzRoWk5VSkltMjBTTXZoeHFnXC9CWDNqbmowRkNWc1BKU3RwUURENGVwK0NkblF2VEVCd1hFazY1aHBvV09cL0NLMWxueUR5UE93TWtmSUVPTGpEbk5DUFFVSjQ1R2lPNG1nc0x1dUFuVzZnZkZSTHVTNzRhXC9FK0ZrZ1Y2RkNhQWFDZEs0TnNjZnNkRlV6eW9UOWFja3ErcTkwTVN0QUlaSlJhcGpnVEtQdWJmRWRPRit0aVdKNFE4K2taZG83QUVhRkJMMjFBa2FEMFJHVUNtb3RKOVoweklESzVUTERGZVd4dmZjZVpFMStVUzJmQXNuVGxMNkJSMUd3V1g2cDBzR095RHVxZnpCRFg1WVE1ckJLcEgwSk1Uanh3S0c2MmRhcjMzWmJkMlozZ1VOMlVrVzFJaDJkSDVlK3JIbk5WTFhXRjR0TFwvU0w2SXI1U0t1UFpmOCtWdU9wd3Qxb0xKRm5xOU1SQk45YitBWVRaS25hNE9ERmxsaFVtMmtMY3FScU83bFplalEyVHYwcDlHY2ZKdUlzSmJnM3ZHUnpVUExma2o5OUVYOVA4K0V1VExqeE1UZ1NudDlkYjViR3lCOUdta1BjMDBNMEV6WHg5bnFoIiwibWFjIjoiMTNiNWY5ODA2Y2M4ZjEwMGVjNDc3Y2VkMzdhODAxNGM2MjdhOTRkMjRkMWU1ZmI5M2U5NWNiZTJlODQyY2QzNiJ9
eyJpdiI6ImdnSEJJaG5FV1ZIOE1Ea2lMWmpcL0hnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvVlFtcXpZdnBYMFJZWTlrSGt5QWw3cFJkQnBOamdnbEJyYVpIcGVwNjF5bXdTQlRXakNKaVZvOG5pTWZsRng3czNWTlVwWlVcL1ZjU0YrRGxqeWJ1REUxdWlnRWJ0dnJqbldBcllaU2g4UFFFV1k3N1pzM0JlNjJ2aTJ2QWQ3Z3RuMmx3ZnU2RFNKaVwvVnJoQThrNTNtQTZubVJUOW42clJxUllTOGFtcVVVRmZtWXF2V0puckhZWHRua0lEcER6eHdjQ3hzcytjeTUzWVhlZENQVWZXR3pPM0Vpb0Jwc3c0UnJrM2dUYVorc2RMZjQ4eXRnTDFWNWd6UmZCMG05Y1VWaDM1RHEwTXFEZ2dFckdYckJKcGJsUkFrXC9RdjBNRENoWHhnWDZMYUZ5UHc5UUQxNmJ3anpCdlEzNGRWNHBKcjlSTnZyT1pPMTczdHJUajQxQ2ZYZVF2b1dSMlwvUzd0cTI3QkIwQTRIMUpjYXdKaXZMUXh4amVTTHBcL05SeDc2ZlZEZ2d3ZUZmVjQ1Mk9hVWdiSFwvUHI3d3lJUWxEUFNjZ0RWU3JmS2Vib2huVTZmQnRtc2x3amZPSmVBMjNFXC9YVDNOQjJ0XC9oblVEemEycnN0emdlcjlXbjdiYTY4SXBiWXQzNjJNMmZcL2lpU1VuZmtwVUt2c2F4MDNJdWROS1BNSHZkNFgzVmJBemtYQktadFR6VnlJZnkzTk9UTjd1QmNKMkFvbEI2andxdFRHZWt2VzhYOWpyQTlZTENaaHhVUlRDVVhBRUNRb0hUenR4d3Z0YXRCSkx0UHZ5Z1U5YytVXC9nakFCamVUSERQdnVJTEVwdEt4ZCtwbGNkb3BBc0lsQyIsIm1hYyI6IjFiNTQxMmUyNjAxYjg1MmVjNTc3ZjJhNGUwNjA2OTBmZjJiNDgzMTNjZDMzNjYxMTczZDUxN2I5NmNjYzgzODEifQ==

             Sâu trong biển mây lại vang lên tiếng gầm nặng nề của một con rồng.

Ads
';
Advertisement