Lý Dục Thần thiếu chút nữa đã quên mất, lúc đến gặp Nguyệt Tiên Lăng ở Vương Ốc, anh đã để lại số điện thoại của Lý A Tứ. Không ngờ lâu như vậy mà người ta còn nhớ, còn gửi tin tới thật.
Mà lại rất trùng hợp, Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành cũng nhận được thư mời mà Vương Ốc gửi, nói rằng chưởng môn hiện tại là Mộ Vân tiên tử nghe được lời anh giảng đạo nên muốn mời anh đến bàn luận.
Hai chuyện này đồng thời xảy ra, anh luôn cảm thấy quá mức trùng hợp.
Hết lần này tới lần khác, vào lúc Nguyệt Tiên Lăng trở lại, chưởng môn Vương Ốc gửi thư mời luận đạo đến. Có thể thấy được người muốn gặp anh không phải Mộ Vân tiên tử, mà là Nguyệt Tiên Lăng.
Lúc Lý Dục Thần đến Vương Ốc, trên núi Vương Ốc mới vừa có một trận mưa, không khí vô cùng trong lành. Một chiếc cầu vồng bước ngang qua núi, nhìn từ không trung thì giống như cây cầu của tiên nhân, thần hạc trở về.
Thời tiết mùa này rất lạnh, du khách cũng ít cho nên thanh tịnh hơn lần trước rất nhiều.
Người tiếp đãi anh là nữ tu lần trước, cũng chính là người gửi thư cho Lý A Tứ.
Khi Lý Dục Thần tự giới thiệu xong, nữ tu hơi kinh ngạc: "Ồ, không phải anh tên là Lý A Tứ sao?"
Lý Dục Thần cười nói: "Số điện thoại mà tôi để lại là của Lý A Tứ, tôi tên là Lý Dục Thần, là người mà Mộ Vân tiên tử mời tới."
"Hóa ra anh chính là cậu Lý nổi tiếng khắp thủ đô! Tôi tên là Quỳnh Hoa."
"Hóa ra là Quỳnh Hoa tiên tử!"
Quỳnh Hoa nhìn Lý Dục Thần mấy lần, thản nhiên cười: "Tôi là đệ tử đời thứ ba, thuộc hệ hoa. Chỉ có hệ vân đời thứ hai mới được gọi là tiên tử!"
Lý Dục Thần luôn cảm thấy ánh mắt Quỳnh Hoa nhìn anh hơi kỳ quái, nhưng giống như không có ác ý.
"À, hóa ra là xếp thế hệ như thế, như vậy phía trên hệ vân là hệ nguyệt à?" Anh hỏi.
"Đúng vậy, nhưng hệ nguyệt đã rất già, bây giờ chỉ còn lại Nguyệt Tiên Tử."
Quỳnh Hoa vừa nói, chợt "a" một tiếng rồi bụm miệng: "Đáng chết! Đáng chết! Sao tôi có thể nói Nguyệt Tiên Tử già chứ!"
"Nguyệt Tiên Tử rất đáng sợ sao?"
"Cũng không phải, nhưng nói tiền bối già thì cũng không tôn trọng lắm. Huống chi Nguyệt Tiên Tử còn là đại mỹ nhân!" Lúc nói đến ba chứ đại mỹ nhân, Quỳnh Hoa nhìn chằm chằm Lý Dục Thần trong một các chớp mắt: "Anh đã gặp Nguyệt Tiên Tử chưa?"
Lý Dục Thần lắc đầu một cái.
“Ồ, không phải lần trước anh đã đến gặp rồi sao? Tôi còn tưởng anh đã gặp rồi!" Quỳnh Hoa nói: "Đàn ông chỉ cần nhìn Nguyệt Tiên Tử một cái là không thể quên được. Năm đó Nguyệt Tiên Tử làm chưởng môn, cửa núi Vương Ốc suýt bị các tu sĩ trong thiên hạ làm hỏng!"
Lý Dục Thần tin tưởng lời Quỳnh Hoa nói là sự thật, nhưng vừa nghĩ tới lời Cung Nhân Lạc nói, Nguyệt Tiên Lăng chính là Diệp Tiễn Lâm, bản thể là một người đàn ông thì anh lại thấy buồn nôn.
Nhưng Quỳnh Hoa lại không ngừng lảm nhảm nói đến Nguyệt Tiên Lăng, cả đường đi vẫn luôn nói Nguyệt Tiên Tử xinh đẹp như thế nào, còn không ngừng nhìn sắc mặt Lý Dục Thần, giống như đang cố ý làm anh chán ghét.
"Cô nói một chút về chưởng môn Mộ Vân tiên tử đi." Lý Dục Thần chỉ có thể đổi chủ đề.
"Mộ Vân tiên tử cũng là một người đẹp!"
Quỳnh Hoa như chỉ biết dùng từ đẹp và không đẹp để miêu tả người khác, khiến cho Lý Dục Thần thiếu chút nữa nghĩ rằng mình đi tới tụ điểm giải trí buôn chuyện.
Tóm lại, ở trong miệng Quỳnh Hoa, phái Vương Ốc không có ai không đẹp.
"Cô cũng là một người đẹp." Lý Dục Thần nói.
"Thật sao?" Quỳnh Hoa không né tránh, hào phóng nhìn anh: "Cám ơn lời khen của anh! Anh cũng rất tuấn tú!"
Lý Dục Thần nhất thời im lặng, bây giờ cũng không biết nên tiếp tục trò chuyện như thế nào, chỉ có thể ngậm miệng, trầm mặc đi theo Quỳnh Hoa.
Bởi vì cả Vương Ốc đều là nữ tu cho nên chuyện tiếp đón tu sĩ nam rất phức tạp, nhưng Lý Dục Thần là người được chưởng môn mời cho nên tránh được rất nhiều phiền toái, Quỳnh Hoa đưa anh đến phòng tiếp khách của Vương Ốc.
Ở nơi đó, anh gặp được chưởng môn hiện tại của Vương Ốc - Mộ Vân tiên tử.
Mộ Vân tiên tử thật sự rất đẹp, ngồi ở chính giữa đám mây, trên dưới cả người đều có cảm giác tiên khí.
"Cậu chính là Lý Dục Thần à?" Mộ Vân tiên tử nhìn anh, khóe miệng hơi cong lên, giống như hiếu kỳ, lại có chút hài hước.
"Đúng vậy."
Lý Dục Thần đứng ở nơi đó, rất đúng mực.
Vương Ốc cũng không mời anh ngồi, thậm chí trong toàn bộ trong phòng tiếp khách trừ Mộ Vân tiên tử ngồi trên đám mây thật cao thì cũng không còn chỗ ngồi nào khác.
Không cho chỗ ngồi, còn phải ngẩng đầu ngẩng mặt, đây rõ ràng là có ý thể hiện quyền lực.
Nhưng Lý Dục Thần lại hồn nhiên không thèm để ý, mặt mỉm cười, thoải mái tựa như đang đứng ở trong sân nhà mình.
"Ừ, quả nhiên có chút phong độ." Mộ Vân tiên tử gật đầu một cái, nhẹ nhàng khoát tay, giữa không trung hiện ra một chiếc bồ đoàn làm bằng mây: "Lý cậu, mời ngồi."
Chỗ ngồi này thấp hơn đám mây Mộ Vân tiên tử ngồi một chút, nhưng Mộ Vân tiên tử là chủ nhân, lại là chưởng môn của phái hàng đầu, cho nên để khách ngồi ở vị trí như vậy đã là không tồi.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng ngồi xuống, mặt đối mặt với Mộ Vân tiên tử.
"Nghe nói cậu truyền đạo ở Ngô Đồng Cư, còn có người nói cậu truyền đạo lật đổ Thiên Đạo, để ai trong chúng sinh cũng có thể đắc đạo, thậm chí có người còn gọi cậu là thánh nhân?"
Tiếng nói của Mộ Vân tiên tử thong thả mà mờ ảo, rõ ràng là ở ngay trước mặt, nhưng lại giống như ở rất xa.
Lý Dục Thần cười nói: "Tôi chỉ là một người tu hành, truyền lại những gì mình hiểu cho chúng sinh. Còn về thánh nhân thì cũng chỉ là lời nói đùa của mọi người, không đáng nhắc tới. Huống chi, đạo mà tôi theo là trên đời không có thánh nhân. Đạo ở trong người, ở đây không có thánh nhân. Như người xưa đã từng nói, chừng nào còn thánh nhân thì vẫn sẽ còn trộm cắp."
"Nói như vậy, lật đổ Thiên Đạo là sự thật?"
"Chưa nói tới lật đổ, chẳng qua là tôi sửa đạo của chính mình, không để trời chi phối mà thôi."
Sắc mặt của Mộ Vân tiên tử khẽ thay đổi: "Không chịu trời chi phối... Cậu vẫn luôn nói mình không phải thánh nhân, không phải vận mệnh, còn nói trên đời không có thánh, trong vài câu nói vẫn luôn nhắc đến trời, nhưng lại coi thường trời, cậu không cảm thấy mâu thuẫn sao? Tất cả con người ở dưới Thiên Đạo, thứ chúng ta nhìn thấy chính là sắc trời, chúng ta sống giữa đất trời, sử dụng đồ mà trời tạo ra. Tất cả chúng ta đều do trời sinh ra và nuôi dưỡng, sao có thể không để trời chi phối? Cậu làm trái ý trời như vậy, đúng là giống người con bất hiếu, nếu bố cậu biết thì ông ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Lý Dục Thần không ngờ Mộ Vân tiên tử sẽ lấy cả bố của mình ra để dùng lý luận đạo đức.
Anh khẽ mỉm cười, nói: "Trời sinh vạn vật, hay là vạn vật sinh trời? Vạn vật là thật, trời là giả. Lấy hư nuôi thực, thì thực không tồn tại. Lấy thực nuôi hư, thì hư có thể tồn tại. Chúng ta đều được sinh ra từ tự nhiên, sao có thể nói là trời sinh?"
Anh dừng một chút, thấy Mộ Vân tiên tử không phản bác thì tiếp tục nói: "Trời vốn là hư vô, dùng đạo để lập thân, trộm đạo mà tự cho mình là đúng, lấy trời làm đạo là kẻ gian trá. Mọi thứ đều được sinh ra tự nhiên, không phải do trời, mà ngược lại, mọi thứ mới là thứ nuôi trời, mà không phải do trời nuôi mọi thứ."
"Trời không thể nhận ra, có mọi vật mới có trời, mọi vật nuôi trời, đó là kết quả tự nhiên, sao có thể lấy chuyện cha con ra để lý luận? Cha con đều là sự tồn tại thật sự, cũng không phải là một người cha hư vô sinh ra một người con tồn tại. Chẳng qua là thân phận cha con khác nhau, nhưng đều là thực thể bình đẳng, cũng không có tôn ti giàu nghèo. Mà trời đứng ra thay cho đạo, lấy tên là Thiên Đạo để quyết định quỹ đạo của mọi vật, hạn chế sự tự do của mọi người. Trong lòng tiên tử có Thiên Đạo thì sẽ đánh mất chính mình, cũng không còn nhìn thấy bộ mặt thật của đạo nữa."
"Được rồi, tôi đã lĩnh giáo được đạo mà cậu nói. Không thể nói mà không làm, vậy cậu hãy cho tôi lĩnh giáo chút đạo của cậu đi. Nghe nói cậu bị sư môn phong ấn Tiên Thiên, tôi cũng không thấy được Thần Quang của cậu, không phải đây là trò bịp bợm chứ?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất