Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Lão đạo sĩ, nói rõ ra đi! Còn nữa, ông có đến không?” 

“Hi Hi, con đường của con còn dài lắm” 

Câu này thì nàng nghe rõ ràng. 

“Đừng nói với ta mấy chuyện vớ vẩn này!” Tần Phong Hi tức giận, lao về phía lão đạo sĩ. Nhưng ông ấy đột nhiên biến thành một làn khói, làn khói đó bay xa, rồi dần dần hóa thành một hình bóng khác, loáng thoáng có thể thấy đó là một người phụ nữ. Điều khiến Tần Phong Hi ngạc nhiên là hình bóng của người phụ nữ đó lại rất giống nàng. Nhưng nàng biết rõ rằng đó không phải là mình, vì tóc của người phụ nữ đó rất dài, còn tóc nàng chỉ dài đến lưng. 

Người phụ nữ từ từ quay lại, thở dài, Tần Phong Hi có thể cảm nhận được sự buồn bã của người đó. 

Nhưng ngay khi người đó sắp quay lại và để nàng nhìn thấy khuôn mặt, thì một giọt nước lạnh đột nhiên rơi xuống mí mắt nàng, khiến nàng giật mình và tỉnh giấc. 

Vì nàng đang dựa vào lòng Lệ Tử Mặc để ngủ, nên khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy ngay khuôn mặt của hắn, và điều khiến nàng kinh ngạc là giọt nước lạnh đó chính là nước mắt của Lệ Tử Mặc. 

“Lệ Tử Mặc. Nàng khẽ gọi hắn. 

Lệ Tử Mặc đang đứng trong làn sương mù dày đặc, đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy Tần Phong Hi. Sương mù bao quanh họ, trước mặt họ là một vực sâu, ở đầu kia mơ hồ có hình bóng của một người đàn ông, người đó đang gọi Tần Phong Hi. 

“Hi Hi, nhanh lên, qua đây nào. 

Hi Hi, người đó là ai? Tại sao lại gọi nàng thân mật như vậy? 

Lệ Tử Mặc nhìn Tần Phong Hi, lạnh lùng nói: “Nếu nàng dám qua đó, bổn Đế Quân sẽ giết nàng” 

Tần Phong Hi nhìn hắn, cười bất lực: “Lệ Tử Mặc, ta phải đi” Sau đó, nàng kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn: “Lệ Tử Mặc, quên ta đi, chúng ta không thể ở bên nhau được. 

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Tần Phong Hi đang lo lắng nhìn hắn. 

Lệ Tử Mặc lập tức ôm chặt lấy nàng, nghiến răng nói: “Nàng là người của bổn Đế Quân, nếu dám đi theo người khác, bổn Đế Quân sẽ giết cả hai người. 

“Chàng..” Tần Phong Hi vốn đang lo lắng cho hắn, nhưng khi nghe thấy câu đó, nàng lập tức trợn mắt lên với hắn. 

Chuyện của Đoạn Trần tông tạm thời bị bỏ lại phía sau, dù sao Tần Phong Hi cũng đã nghe ra ý của bọn họ rằng ngôi làng đó là một ảo cảnh. Hắn và Nguyệt Vệ cùng vào trong, Nguyệt Vệ rời đi, hắn phải ở lại đó thì ảo cảnh mới tạm thời không biến mất, Nguyệt Vệ mới có thể theo con đường cũ mà quay lại tìm hắn, nếu không thì họ sẽ bị tách ra ở hai nơi khác nhau. Đó cũng là lý do vì sao hắn biết Nguyệt Vệ gặp chuyện nhưng vẫn không đuổi theo. 

Mà chính vì là ảo cảnh nên Tần Phong Hi mới không cảm nhận được sự hiện diện của họ trong đó. 

Còn Phi Ngân và Đạp Tuyết thì đã chạy đi từ lâu rồi, vì chúng cảm thấy có điều gì đó kỳ quái, phản ứng của chúng mạnh mẽ hơn nhiều, có lẽ đã tránh đi rất xa. 

Quả nhiên, đến chiều hôm đó họ đã tìm lại được Phi Ngân và Đạp Tuyết. 

Trên đường Tần Phong Hi dẫn họ quay lại và chuẩn bị đến sơn trang Vân Phong, họ phát hiện ra nhiều người cũng đang đổ về sơn trang Vân Phong. Mặc dù biết rằng khi những người này tụ lại với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra xung đột và ảnh hưởng đến mình, nhưng vì kiếm tiền, vẫn có nhiều người chèo thuyền đưa khách đến sông Tinh La. 

Không phải ai cũng có thể thuê được thuyền lớn, nên những chiếc thuyền nhỏ của tư nhân rất được ưa chuộng. 

Tất nhiên, một số người có điều kiện với có thế lực thì đều đi thuyền lớn. Thậm chí, có người còn đưa ca kỹ, vũ kỹ lên thuyền, suốt dọc đường vui chơi nhộn nhịp. Sông Tinh La vốn yên tĩnh vắng lặng, mấy ngày nay lại bỗng trở nên náo nhiệt. 

“Nghe bảo Vân Trang chủ nói là ông ta không hề cầm Băng Sơn Huyết Liên, ai không tin thì cứ đến sơn trang Vân Phong. Ông ta không những dùng cá Tinh La ngon nhất trong sông đãi khách, mà còn mở cửa sơn trang cho mọi người tự do tìm kiếm. 

“Thế thì có khi Vân Trang chủ thực sự không có Băng Sơn Huyết Liên đâu. Các ngươi nói xem, có phải có người cố ý vu oan cho ông ta để đánh lạc hướng không?” 

“Chuyện này ai mà nói rõ được, nhưng tóm lại thì cứ đến, chứ không đến xem thì ai dám tin hoàn toàn?" 

“Thì đi chứ, tại sao không đi, kể cả đến vì cá Tinh La thì cũng đáng rồi. Nghe nói sông Tinh La dù lớn, nhưng chỉ dưới đáy nước gần sơn trang Vân Phong mới có nhiều loại cá 

Tinh La này, cá Tinh La béo ngậy, ăn vào rồi khó mà quên được, ở ngoài đây thì không thể có được thứ ngon như vậy!” 

“Không chỉ cá Tinh La, nghe nói nữ đệ tử trong sơn trang Vân Phong người nào cũng đẹp như hoa, đi ngắm cũng tốt chứ sao” 

“Lẽ nào ngươi định hỏi xem Vân Trang Sơn có thể kết thông gia với nhà ngươi không đấy à?” 

“Ha ha ha, huynh đệ, cần gì phải nói thẳng toẹt ra như thế. 

Bên bờ sông Tinh La, những cuộc trò chuyện và cười đùa như thế diễn ra khắp nơi. 

Lệ Tử Mặc, Tân Phong Hi, và Nguyệt Vệ đang ẩn mình trong đám đông, tìm kiếm một chiếc thuyền còn trống. Tần Phong Hi không ngờ rằng chỉ trong một hai ngày mà sông Tinh La đã trở nên nhộn nhịp như vậy. Con thuyền mà trước đây nàng và Vân Phong đã lén lấy từ bến nước gần sơn trang Vân Phong cũng không còn dấu vết, và dĩ nhiên Vân Phong cũng không còn ở đó. 

Tần Phong Hi hơi tiếc nuối, vì nếu Vân Phong vẫn còn ở đây, khoan chưa nói đến Băng Sơn Huyết Liên, mà họ có thể có cơ hội thưởng thức những món ăn mà hắn ta nấu. Tần Phong Hi vẫn luôn nhớ mãi hương vị những món ăn do Vân Phong làm ra. Nhưng nàng không dám nhắc đến chuyện này trước mặt Lệ Tử Mặc. 

“Này lão già, thuyền của lão bé tí thế kia, mà lại đòi bọn ta mười miếng lá vàng, sao lão không đi cướp luôn đi!” 

Mấy ngày nay, dọc bờ sông Tinh La, những lời như vậy đã trở nên quen thuộc. Dân chèo thuyền thấy việc kinh doanh phát đạt nên nâng giá cũng không có gì lạ. Nhưng việc một chiếc thuyền nhỏ chỉ chở được năm người mà lại đòi mỗi người mười miếng lá vàng thì đúng là quá đáng thật. Mười miếng lá vàng còn cao hơn cả giá lên thuyền lớn. 

Ông lão ngồi ở mũi thuyền, hút ống điếu, nghe vậy mà không thèm ngẩng đầu lên: “Chê đắt thì đừng đi, tìm thuyền lớn mà đi. 

“Tìm thì tìm! Lão có giỏi thì ba ngày nữa cứ ngồi ở đây, ta quay về mà nhìn thấy nhất định sẽ đánh nát cái thuyền của lão!” Người kia tức giận chửi mắng rồi bỏ đi, ông lão tiếp tục hút ống điếu của mình. 

Dù nhiều người muốn đi thuyền, nhưng giá cả quá cao đã khiến không ít người phải rút lui, chiếc thuyền của ông lão thì ế chỏng ế chơ, không ai lên thuyền. 

Tần Phong Hi nhìn sang Nguyệt Vệ, hỏi: “Ngươi có đủ ba mươi miếng lá vàng không?” Nàng hỏi câu này, chứ không hỏi hắn ta là liệu khi Liên cô nương thay đồ nữ sang cho hắn ta thì có lấy hết bạc với lá vàng của hắn ta không. 

Nhưng điều bất ngờ là túi bạc của Nguyệt Vệ vẫn còn, không mất bạc hay lá vàng. Nhưng ba mươi miếng lá vàng thật sự không phải ít. Hắn ta lấy túi lá vàng ra, đếm đủ ba 

mươi miếng rồi đưa cho Tần Phong Hi, nói: “Có vung tay quá trán quá không? Trên đường về chúng ta sẽ không còn bạc để tiêu nữa. 

“Đến lúc đó rồi hẵng tính” Tần Phong Hi chẳng muốn nghĩ nhiều, nếu đến được sơn trang Vân Phong, có nhiều người như vậy, nàng lo gì không có tiền? Nàng chỉ cần đi lượn một vòng rồi “mượn” tiền người ta là xong, nhưng nàng lại muốn mượn của Vân Ninh Lan hơn. Nàng là người thù dai, còn có món nợ với Vân Ninh Lan chưa tính xong nữa kìa. 

Nàng đưa ba mươi miếng lá vàng cho lão chèo thuyền: “Ông lão, thuyền này cũng không lớn, bọn ta ba người lên là vừa đủ, có thể khởi hành được chưa?” 

“Vẫn còn chỗ cho một người nữa, các ngươi muốn chờ thêm người hay trả thêm mười miếng lá vàng để bao trọn thuyền?” Ông lão nhận lá vàng, nhét vào túi mà chẳng thèm 

đếm. 

Nguyệt Vệ nhíu mày, ông lão này cũng tham lam quá đấy. Một chuyến đi đã kiếm được ba mươi miếng lá vàng mà vẫn chưa đủ? 

“Nếu mãi không có người khách thứ tư thì sao?” 

Ông lão liếc nhìn Nguyệt Vệ một cái: “Ngươi đang trù ẻo ta ế khách đấy à?” 

Nguyệt Vệ: “.” 

“Vậy bọn ta bao thuyền luôn... 

Tần Phong Hi định nói nhưng lời chưa kịp dứt thì đã có tiếng gọi hối hả vang lên: “Ta! Ta! Ta muốn lên thuyền!” 

Cả ba người họ đều cảm thấy một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng khi nhìn về phía người phụ nữ đang chạy vội tới. Người phụ nữ đó cao ráo, đội một chiếc mũ lớn che kín mặt, nhưng Lệ Tử Mặc, Tần Phong Hi, và Nguyệt Vệ đều nhận ra ngay lập tức, đó chính là Mộc Lan! 

Tần Phong Hi khế nheo mắt, hay, hay lắm! Quả nhiên nàng ta lại bám theo họ! 

“Xem ra, có người vẫn còn lưu luyến ngài lắm đấy, công tử ạ. Nàng liếc nhìn Lệ Tử Mặc. 

Lệ Tử Mặc không nói gì, chỉ vòng tay ôm chặt eo nàng, nhẹ nhàng nhảy lên thuyền, đáp xuống một cách vững chãi. Nguyệt Vệ thì vội vã theo sau. 

Lệ Tử Mặc khẽ vận nội công, chiếc thuyền nhỏ lao ra khỏi bờ như tên bắn, sau đó nhanh chóng xa dần. Mộc Lan vừa kịp lao tới, nhưng lại hụt chân, không thể đuổi kịp. Mặc 

dù không thấy rõ mặt nàng ta, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt thất vọng và đau khổ của nàng ta lúc này. 

“Ha ha ha, chủ nhân ngầu quá, ngầu quá đi!” Tần Phong Hi hài lòng vô cùng, tươi cười rạng rỡ ôm lấy cánh tay Lệ Tử Mặc. 

Đúng lúc đó, con thuyền bất ngờ chùng xuống và dừng lại giữa dòng sông. 

“Ngươi tự ý khởi thuyền mà không hỏi ý ta? Thuyền này là của ta, không phải của các ngươi!” Ông lão tức giận nhảy dựng lên, đòi bồi thường: “Đền cho ta một khách, bồi thường cho ta mau!” 

Lệ Tử Mặc cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ đè nén. 

Công lực kia lập tức áp đảo hắn, giữ chặt con thuyền lại. Điều này đòi hỏi công lực rất cao. Rõ ràng ông lão này không phải là người bình thường! 

“Ông lão, bọn ta sẽ trả thêm mười miếng lá vàng!” 

Nghe vậy, ông lão mới hừ một tiếng: “Cô bé này biết điều đấy. 

Lệ Tử Mặc cảm thấy áp lực đó đột ngột biến mất, con thuyền lại bắt đầu di chuyển. Ông lão cầm lấy cây sào, đồng thời chìa tay ra trước mặt Tần Phong Hi: “Đưa đây” 

Tần Phong Hi liền bắt chước động tác của ông, chìa tay ra với Nguyệt Vệ: “Đưa đây” 

Nguyệt Vệ liền đưa cả túi tiền cho nàng luôn. Tân Phong Hi nhanh chóng chuyển túi đó cho ông lão: “Chỗ còn lại đủ để mua cá Tinh La không?” 

Ông lão bật cười: “Đủ chứ, thừa luôn! Ta bắt cá, còn ngươi nướng, được không?” 

“Ê, vậy chẳng phải ta lỗ sao? Đã bỏ tiền ra lại còn phải tự tay làm á?” Tần Phong Hi kêu lên. 

“Ta nấu ăn không ngon, nếu ngươi không ngại thì để ta làm cũng được thôi. 

Lệ Tử Mặc và Nguyệt nhìn nhau, rồi lại nhìn Tần Phong Hi và ông lão, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. 

Nhưng Tần Phong Hi và ông lão chẳng buồn để ý đến họ, thậm chí ông lão còn giả vờ hỏi nhỏ nhưng đủ to để ai cũng nghe thấy: “Tiểu cô nương dễ thương thú vị thế này, sao lại chọn hòn đá ở hố xí thế?” 

Hòn đá ở hố xí, ha ha ha. Vừa thối vừa cứng. 

Tần Phong Hi nhìn Lệ Tử Mặc mà cười đến đau bụng. 

Lệ Tử Mặc lạnh lùng liếc nàng một cái. 

eyJpdiI6IlFQd2U0cUxWc3IzWHdiRG5aT3lvU0E9PSIsInZhbHVlIjoiK09cL2dMVzJ2b3RqbG00N3FRRGcwaFwvclY5dzFpamE2N2Q2NXlNVWkrZE5QalRUaVpKZUFOM0VmdFNBTndTZ3BRR05cL0orcGlGUTk2cDBndGJLZlJsQVZcL2lod0ppd01kZG82TkNSTWdVYWxGc3h0MjY4SmpPMkZZU2Z4elwvajRqU1I2VmRpOU1wN0dSanlNNUNKUFVSdWk5UGVcL2RQdXVsTmdSK2owZkx1MklxZlIrcjRmOGFVYndic2NsbVpKVEdzZ1JkYVV6QXN5K1wvTXBET2hjNGhRRXp3ZzY1Umt2VENabDFiS0JReU04am1Pc3dId3QrZTYrdHhwcWJMOW5EWEExTlwvZDZOZVBTUTlmRG1cL3RRRUhWZ2ZmRHhiN01EM1wvOFo2MUJhbmxwekJMK2hIVG5zcytrTDNXTmo4bEh3TG1rcG85SW1MalUrZ2orSU5RNTdESkVZeWFUVmlhVUw0d05vZkJKZ2NBVThMY0hSMWkrUGUraGJRcW02ajB0dGs4ekh3K2hYMktObG1HUDVZVHp0dlpzRHpnMEZudjhNcFBtcDFIUUUrN3NCVWc9IiwibWFjIjoiODYyMmU2Yzc5ZmVkYzI0NTBmNmZlM2ZiNTBhMWQ1ODYwMTUzNzM1MTEzYjA3MjAwZDYxZWRkNWRiODljOWNmMyJ9
eyJpdiI6IjZERjNVdk5yd2tGT3FBbE0wZzh3SVE9PSIsInZhbHVlIjoiWWxqSFBiQVhlVWpxRmRnM0VWdEVqR1k2RWpqbFV3Z0JpZUJZTUFlOUhSK2h1cnUwR3Jrd3Rxc3RXb1RCWEIya3VQSTlWb2M1QkEwdllLbEZjalV6cVBMYWRJVjdZS0J0Tnd5XC92V3NrZW1KUWF6UHZBeVFtdnlsV3dCc1VjYldpRlwvWEpsRmh2cFZ6M3hMNDZObVlxeW4rdXlnRGdWaFwvUVFCRXdTSXhVR0ZWXC9pcjR0c0pveTdYVVNcL3I1c053VmZYakhnOWx1ZGd4SWxJTk9WbWw4NTBoMWQ1RjA1VEpwNWRJR3NxSjdsbmF3UWxMa21PTXUydDNmNjFocUg0Rmd4SE5Rc3dWZkZRQnc1dTcwVEtlMGM4aWZ1Q291OU1wYWY1VlJWaGJxNVBybndYK3lcL1BKQVd1SEdIVlRNWUFDQWVteUZXREJvR2J3Y0ZwSFVyNENMOXRhZGpuaDcrWlwvUFlWYURlUVIxeDdsblhtTXVKOTJ6TWpGNWdFYklnMGtkQzZyakc4UlRCTlAwTEZtV2lLU0oyTit6V3dSSHV1RWVHMWQ1N1c3b0RkWVhQdHFCczlsTWJERE1Hd2gxRUpxNEg3VllycitHOU55YXhsUURETWRYTmZFNmFrbHhYMk5BdlByXC9qNENBM2hpZ3RwcHNaWVhFWjZPUUFPNHBGR2Y4Qmt1QVBuTDF5bDV0SG1SQ1UrMnI3NHZycGpnbXV0ZmxyTVFXT3VKam9sWWZSYzlsdEdEYmRCc3hYNWlja2Z3MU9td0EzSHpCT2JYUUVCK0ZCWE12OExRN3VLdVh3SW0yOVgrb1JvM0prdU5VPSIsIm1hYyI6ImI5NmMzNTQ2ZmVkMTAyYTYzYTFmMWFmMjRiMWJlNjA4Yjg0MGM3Y2IwMWQ1MjhiMGU0YTg4NmJlMmI3OGU2MDQifQ==

Xoáy nước càng lúc càng mở rộng, chiếm trọn cả đoạn sông. Trên sông có rất nhiều thuyền, ở đoạn này của họ có gần mười chiếc thuyền đang đi qua, bao gồm cả thuyền nhỏ của Tần Phong Hi. Trong số đó, có bốn chiếc thuyền lớn, còn lại đều là thuyền nhỏ, mà thuyền của Tần Phong Hi thì là loại thuyền nhỏ nhất.

Ads
';
Advertisement