Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Nàng mở mang kiến thức là thật, nhưng những người khác cũng mở mang kiến thức. Họ từng thấy người biết cách chọc tức người khác, nhưng chưa thấy người nào lại giỏi chọc tức như vậy! 

Vị ngự y kia cũng là kẻ đáng thương, ông ta vội vàng thoa thuốc và băng bó vết thương cho Lệ Tiêu Lan, còn định châm cứu cho Cảnh Tinh Nghiên. Nhưng vừa đâm kim xuống thì nàng ta tỉnh lại, quăng ngay cho ông ta một bạt tai khiến mắt ông ta hoa cả lên. 

“Lui xuống đi. Mặc dù Đông Thời Lâm nổi cáu nhưng hắn ta còn có chuyện muốn nhờ vả Bích Tiên Môn nên chỉ có thể dễ dàng bỏ qua cho Cảnh Tinh Nghiên. 

Ngự y bụm mặt lui xuống. 

Nơi này cuối cùng cũng yên tĩnh hơn một chút. 

Cảnh Tinh Nghiên nhìn chòng chọc vào Tần Phong Hi, nhưng đến sư tỷ của nàng ta còn bị Tần Phong Hi cắt đứt tai nên Cảnh Tinh Nghiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tần Phong Hi nhìn lại nàng ta, đột nhiên có vẻ nghiền ngẫm nói: “Cảnh cô nương tới Băng Nguyên từ lúc nào ấy nhỉ? Lệ cô nương là sư tỷ của cô, vậy nàng ta có nhắc đến ta với cô không?” 

Cảnh Tinh Nghiên lập tức giật thót tim, ánh mắt ban đầu còn cố gắng lườm Tân Phong Hi bắt đầu hơi lảng đi. Sự thay đổi rất nhỏ ấy không thể qua mắt người đã được huấn luyện đặc biệt về lĩnh vực này như Tần Phong Hi. Nàng lập tức hiểu rõ trong lòng. Chắc chắn Cảnh Tinh Nghiên có nhúng tay vào chuyện giá họa cho nàng. 

Có điều không sao cả, nàng sẽ tính toán rõ ràng món nợ này với hai người ấy. Còn cả Đông Thời Lâm nữa, đừng tưởng nàng sẽ bỏ qua. Nàng chính là người lòng dạ hẹp hòi hay ghi thù, không hề rộng lượng chút nào. 

“Tần cô nương vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đâu” Đông Thời Ngọc nói. 

“Ngài nói đến việc kiểm tra xem ai từng tiếp xúc với thạch tủy ngàn năm hả?” Tân Phong Hi nhướng mày. 

“Đúng vậy. Không giấu gì Tần cô nương, ta vừa mới vào Băng Nguyên chưa được bao lâu thì đã nghe nói có người lấy được thạch tủy ngàn năm, lại còn là một người phụ nữ. Nghe lời đồn có vẻ như đó chính là Tần cô nương” 

“Ta không cầm nó. 

“Ừ, Tần cô nương nói không cầm, còn nói Lệ cô nương đã lấy được thạch tủy ngàn năm, vậy ta có thể mời Tần cô nương thử một chút, chứng minh cho chúng ta xem không?” Lúc Đông Thời Ngọc nói chuyện, Đông Thời Lâm chỉ im lặng lắng nghe, trông như thể hết thảy đều nghe theo Đông Thời Ngọc. 

“Được thôi, đây chẳng phải việc gì khó khăn cả. Có điều nếu ta chứng minh bản thân xong thì Ngọc Thái tử và Nhị Hoàng tử điện hạ có thể giúp ta rửa sạch hiềm nghi không?” Đông Thời Ngọc khẽ gật đầu: “Đương nhiên là được. 

Tần Phong Hi bèn nói: “Vậy thì được. Thật ra việc này rất đơn giản, thạch tủy ngàn năm có công hiệu mạnh như vậy chứng tỏ bên trong nó hàm chứa rất nhiều vật chất, cũng có thể nói là hàm chứa rất nhiều năng lượng, hơn nữa thứ ấy sẽ không tiêu tán dễ dàng. Ta nghĩ người nào cất giấu thạch tủy ngàn năm thì ngón tay họ ít nhiều gì cũng từng tiếp xúc với nó một chút. Không cần chạm vào thạch tủy ngàn năm, chỉ cần tới sát bệ đá chứa nó thì sẽ lây dính vật chất tương tự. Dù sao thì thạch tủy ngàn năm cũng được sản sinh ra từ bệ đá ấy, nhất định chúng có thành phần giống nhau” Nàng dừng một chút rồi hỏi: “Ta nói như vậy, các ngài nghe có hiểu không?" 

Đông Thời Lâm hơi nghiêng đầu không trả lời, Đông Thời Ngọc lại gật đầu: “Hiểu rõ, mời Tần cô nương nói tiếp. 

“Vậy nên chỉ cần ngâm tay vào nước sạch thì có thể tách loại vật chất kia ra, tương đương với việc những vật chất ấy sẽ tan vào trong nước và khiến màu sắc của nước thay đổi. Bởi vì mới ba ngày trôi qua, những vật chất ấy không dễ dàng biến mất, nên ai ngâm tay xong màu nước thay đổi thì đó chính là người tiếp xúc với thạch tủy ngàn năm hoặc bệ đá chứa nó. Cách làm như vậy, các ngài đã hiểu chưa?” 

“Nước sẽ biến thành màu gì?” Đông Thời Ngọc ôn hòa hỏi: “Biến đổi rất rõ ràng ư? Thạch tủy ngàn năm chẳng phải có màu trắng ngà hay sao?” 

“Đúng, cho nên màu nước có thể sẽ hơi ngả sang trắng. Chúng ta có thể lấy một hũ nước lớn sau đó chia ra thành nhiều bát nhỏ để vài người cùng thửTân Phong Hi nói tiếp: “Đồng thời để tránh hiềm nghi, những vật dụng này đều phải được người của điện hạ chuẩn bị, ta sẽ không tới gần hũ nước kia. 

“Được, vậy chúng ta thử xem. Người đâu!” Đông Thời Ngọc liếc nhanh sang Đông Thời Lâm. Đông Thời Lâm lập tức phân phó người dưới, đồng thời gọi mấy tên thị vệ tới. 

Nói thử là thử ngay. Lập tức có người bưng một cái bình đã rửa sạch tới rồi đổ một vò nước vào trong, sau đó đặt lên bàn. 

“Để ta chia nước” 

Đúng lúc này, Đông Thời Lâm đột nhiên nói. 

Đông Thời Ngọc đồng ý. 

Đông Thời Lâm đích thân xếp mấy cái bát lớn thành hàng sau đó lại kiểm tra thử nước trong bình, tiếp theo đổ nước vào mười cái bát lớn đó. Nước thật sự là nước sạch, hoàn toàn không nhìn ra màu sắc gì, thế nhưng hắn ta vẫn gọi một thị vệ tới: “Ngươi uống một ngụm đi.” 

Tên thị vệ không hề do dự, lập tức bưng một bát nước trong số đó lên uống một ngụm, sau đó lui xuống. 

Đợi một lúc lâu cũng không phát hiện ra thị vệ kia có vấn đề gì, lúc này Đông Thời Lâm mới gọi tám tên thị vệ khác tới, bảo họ ngâm tay vào trong bát nước lớn cùng lúc. 

Tần Phong Hi cũng tiến lên và ngâm tay mình vào trong nước. 

Lệ Tiêu Lan rất muốn giả vờ mình chưa tỉnh lại, nhưng Đông Thời Ngọc lại nói với nàng ta rằng: “Lệ cô nương cứ ngồi yên ở đó đi, Hoàng đệ sẽ đích thân bưng nước tới cho Lệ cô nương” 

Đông Thời Lâm không hề nhiều lời mà lập tức bưng bát nước lớn tới chỗ Lệ Tiêu Lan. Vừa nãy thật ra nàng ta đã tỉnh lại và loáng thoáng nghe được bảy tám phần những gì Tần Phong Hi nói. Mặc dù nàng ta không quá tin tưởng vào biện pháp của Tần Phong Hi nhưng nếu có bất ngờ gì thì sao? Nhỡ cách làm này thành công thì thế nào? Dù sao nàng ta cũng chột dạ nên chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng thoái thác chuyện này. 

Nàng ta yểu điệu nhìn Đông Thời Lâm, đôi mắt ngậm nước long lanh như sương mù, dáng vẻ cực kỳ đáng thương. Lại thêm vừa nãy nàng ta mất máu quá nhiều nên mặt mày tái nhợt, nhìn đúng là khiến cho người ta sinh lòng thương xót. 

Nhưng Đông Thời Lâm vừa thấy một bên tai băng bó và khuôn mặt vẫn đang sưng vù của nàng ta, nước da tái nhợt còn lưu lại mấy dấu tay, dáng vẻ chật vật ấy khiến tình thương xót trong lòng hắn ta lập tức bị quét sạch hơn phân nửa. Sau này hắn ta muốn leo lên hoàng vị, nếu có một Hoàng hậu mất tai thì chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ cười rụng răng à?? 

Lệ Tiêu Lan đã không có duyên với hậu vị nữa rồi, nhiều nhất nàng ta chỉ có thể làm phi tử, mà kể cả có là phi tử thì Đông Thời Lâm cũng cảm thấy hơi khó chịu. 

Đàn ông rất thực dụng, trước đây hắn ta thích Lệ Tiêu Lan vì sắc đẹp của nàng ta và cả Bích Tiên Môn đứng đằng sau nàng ta. Nhưng hiện giờ nàng ta chỉ còn Bích Tiên Môn, mỹ mạo đã giảm bớt đi nhiều. Nếu Lệ Tiêu Lan thật sự lấy được thạch tủy ngàn năm nhưng vẫn lừa hắn ta, vậy thì thế lực Bích Tiên Môn chưa chắc đã để cho hắn ta tùy ý điều động. 

Vậy nên thái độ của Đông Thời Lâm đối với Lệ Tiêu Lan lúc này đã hoàn toàn trở nên lạnh nhạt. 

Lệ Tiêu Lan cũng là người suy nghĩ kín kẽ và lập tức cảm nhận được điều ấy. Trái tim nàng ta trầm xuống: “Điện hạ?” 

“Tiêu Lan, muốn cho người khác tin phục thì nàng cũng nên ngâm tay thử đi. Dù sao thì thanh giả tự thanh, nếu không phải nàng lấy thì chắc chắn màu nước sẽ không thay đổi” 

Lệ Tiêu Lan nghe xong lời này thì trong lòng lạnh buốt, hắn ta muốn mình thử ư? 

Tần Phong Hi nhìn nàng ta, cười hỏi: “Sao thế? Chẳng lẽ Lệ cô nương chột dạ nên không muốn thử à?” 

“Tân Phong Hi, ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn ngậm máu phun người như vậy?” Lệ Tiêu Lan căm hận nhìn nàng. 

“Cái gì mà không thù không oán hả? Ta cảm thấy giữa hai người chúng ta có thù oán rất sâu nặng đấy. Ngươi xem, ta vừa mới cắt đứt một bên tai của ngươi kìa, nếu ngươi cảm thấy thù này chưa đủ lớn vậy thì để bọn ta chém đứt nốt bên tai còn lại nhé” Tần Phong Hi nói nhẹ nhàng như không, cứ như thể đang muốn giúp đỡ nàng ta việc gấp gáp gì lắm vậy. 

Lệ Tiêu Lan suýt nữa thì phun ra tiếp một ngụm máu nữa. Nàng ta nhẫn nại giỏi hơn Cảnh Tinh Nghiên nên cuối cùng vẫn gắng kìm nén được. 

“Sư tỷ, thử thì thử, sao phải sợ nàng ta! Nhưng mà... Cảnh Tinh Nghiên trừng mắt nhìn Tần Phong Hi rồi nói: “Nếu nước ngâm tay của sư tỷ ta không có gì thay đổi thì ngươi phải tự sát trước mặt tỷ ấy!” 

Lời này rất độc ác, tự sát trước mặt Lệ Tiêu Lan ư? 

Sắc mặt Đông Thời Ngọc hơi thay đổi, mối quan hệ giữa Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc không bình thường, nếu Tần Phong Hi chết ở chỗ này, hắn ta không dám chắc người đàn ông kia sẽ làm ra chuyện gì nữa. 

Nhưng Bích Tiên Môn thật sự cũng không dễ chọc vào, Lệ Tử Mặc đối đầu với Bích Tiên Môn, kết quả sẽ như thế nào đây? 

Ánh mắt Đông Thời Ngọc lóe lên chút u ám. Nếu Lệ Tử Mặc có thể đối đầu với Bích Tiên Môn thì hắn ta sẽ vui vẻ quan sát sự tình. Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn ta có thể tách bạch bản thân mình khỏi chuyện ấy, chứ hắn ta không muốn nhóm lửa trên người mình. 

Về phần Nhị Hoàng đệ của hắn ta... 

Xem ra đệ ấy đã không thể thoát khỏi liên can nữa. 

Mọi người đều hơi biến sắc, nhưng Tần Phong Hi vẫn rất nhẹ nhàng tự tại. Nàng vẫn đang ngâm tay trong nước, còn thờ ơ nói: “Được thôi, nếu nàng ta thật sự không có vấn đề gì thì ta sẽ tự sát trước mặt nàng ta luôn” 

Tần Phong Hi dám đồng ý! Thế mà Tần Phong Hi lại thật sự đồng ý! 

Ánh mắt Đông Thời Lâm nhìn Lệ Tiêu Lan lại khác trước, đối phương dám đồng ý với yêu cầu như vậy, chẳng phải điều đó chứng tỏ Tần Phong Hi thật sự không hề chột dạ 

chút nào ư? 

Lệ Tiêu Lan mắng thầm Cảnh Tinh Nghiên trong lòng. Sư muội làm như vậy không phải đang giúp nàng ta mà ngược lại đang dồn nàng ta đến bước đường cùng không còn đường lui nữa. Bây giờ nếu nàng ta còn không đồng ý ngâm tay thì nàng ta mới là người có vấn đề! 

“Làm phiền điện hạ rồi, ta chẳng làm gì khuất tất cả, tại sao phải chột dạ chứ?” Dứt lời, nàng tay bèn nhúng hai tay vào trong bát nước lớn kia. Nhưng chẳng biết có phải do chịu ảnh hưởng tâm lý hay không mà khi tay vừa chạm vào nước, nàng ta cứ có cảm giác hai tay mình đột nhiên tê rần. 

Khoảng một khắc đồng hồ sau, Tần Phong Hi và tám thị vệ đồng loạt nhấc tay lên để Đông Thời Ngọc và Đông Thời Lâm tỉ mỉ quan sát bát nước. Không có chút thay đổi nào! “Thái tử điện hạ, sai người kéo mười con ngựa tới đây đi, nơi này chắc cũng chỉ có ngựa là sinh vật sống” Tần Phong Hi nhìn thoáng qua Lệ Tiêu Lan vẫn đang ngâm tay trong bát vì chưa đủ thời gian, trán nàng ta đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. 

“Kéo ngựa tới để làm gì?” Đông Thời Lâm không nhịn được hỏi. 

“Thì để xem thử những bát nước này có thay đổi gì không, chứ chỉ dựa vào mắt thường quan sát thôi thì đâu nhận ra được cái gì?” Tần Phong Hi nói. 

Đông Thời Ngọc bèn bảo người đi dẫn ngựa đến. 

Chỉ chốc lát sau, mười con ngựa được dắt tới. Chúng đều là chiến mã uy phong lẫm liệt, ngựa tốt hạng nhất. 

Mọi người đều bước ra khỏi doanh trướng, lúc này Lệ Tiêu Lan cũng đã nhấc tay ra khỏi nước. Bát nước của nàng ta do Cảnh Tinh Nghiên bưng ra, không hề qua tay của người khác. 

“Xem thử bát nước của Lệ cô nương trước đi!” Tần Phong Hi nhíu mày. 

eyJpdiI6InRBMWl3SkduN0kwMHdNaVA0M1N5V0E9PSIsInZhbHVlIjoiQmI5TEM4N1VKckhVbVFlTWxDQTRPcFFmNVwvWjlWRU5kdmZMeHg1U3pZTmhkNGJzYjM0WWQ4TzkxdjFrNmlPRTk0WFBlaEYyd2djdVwvOG5GRGs2N0twUFRFV21RY1ZpbVh0SXkwYTlyb2RuTjdlS3hpdSs4a2xvbGFJRTEzMk1JYzVQR1VITU5nYVNVd05pVXlRMDJVUTFQcGtmaDF5dHF5YmxXd1JZODNxUHlOOFJlOTU0UHo4R05aTlNPb3I1SDVCS0lsU1EzZnFJMjlkdGpNditxWHBmVEM4enZkOUJOWFZsVFFpWmRjb1hwMUhIM1NBS0JUSWpXMUJzZzlFY0lzUVhMM29TekVoZWhEK0dqZGx6NUdQTXU1RXVPYldvdVA5QnB4Qkd1cDJranUxY3VZSDl5SVdReTB4d1F5bDIxNERWXC85RVwvWXd4UmpOQldpQ05KV0tGSmVnSURuWU5xNEFcL2U4K2FxVkVVbExnR2VSR2h0UFNWaVg4ZUVrVzgxbXpmTDVqUnFJOEJCaEdwZmk1bDN3VUE2bkdyYTZvS2hKY1V5MVZZNEo1YnhUSm9MQm9OSWNWXC9SdDZ5amI2SHFZV010b3JlWmF6Z1NxK05jK3JVNmVuWHc9PSIsIm1hYyI6ImQxMGEyYzk0OGRhYjc3NzFkMWJiYWYxMDZjZDdlZjVhN2Q1MzI4YmNhNzMzYmI4OGRlODZkMmFkMTE1ZTFjMDcifQ==
eyJpdiI6Ik9rc1wvMkJxeWFDWmFzS3drU1dBQlZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvRHdxeDA0RjBFXC83bjBSSlhNN1NcL0ViOE5SRUJuanAzUnM3Y1krak1VVW9ManRCN2dVbHhmejh5bE5wXC9qOVBVT1p5MFNZRjlnczBIc01aZWt3WjBxQnZjcDJcL01wOGZsdk1HSVI3R2tNdndTT2tGTDB3blJYSDBpN2U5NGlNeUdmWENrcWw5MjVYS1FOdkcrN1hqaXlFZ2N5Z2xlUjR1VHpEdTFWUlpHbGdmU3JWWlJXRnp0dU45aFFNOStMMG9CWUc4d1J6cVdcL1hEc2E4QjZxSFNPdndUanIrK24rbjUwZkNNRjh5bmpUWlhLeFQ2U2RNNEN5UDBhNVlDeG9xZHl5blwvYXpnc2pIOUVZdzFaZktcL1hkZllVNXRqUURYalRKVHk0a3VSa1JDZGFoRUpyRFZvcXlnNmx1eHUra09GVDk2Mkt0OWtMMW1RYjdybG1yRFdcL0lxa0txdmxYeTZFRVZuZjVybkNycENaVXMyY3VWWjhkemRBbVFCdmNPYURBY2h3UmdEd0JsV1MwYUdMVUtMTU9XSUNrVUFCamdTQjVJdU1nRldJeE9velZ3c0w5UHRsc05zeFVKbFZaa1J5MnhlU05zTmo2TlMyalFhdGJ4V1VxaE1KRklCaXIzSmQ0N29yV3FlZE13aytwaUZDVTY0cFwvZDlCbEFYUHdyaG9jNHpwdmk2VnhXeHk2R3dMY0EzRHJ4b2c9PSIsIm1hYyI6ImE4OTAyNjMzOThjYWI0ZDViZGQ3ZDU4YTVkZGQxZjc0NzY3Njc1N2EwNDkwMWQyMmM1ODA5YjYwNDg0YzEwOTgifQ==

Nhưng hiện giờ bát nước được đưa đến cho Đông Thời Ngọc và Đông Thời Lâm quan sát, bọn họ chỉ mới liếc thoáng qua đã nhận ra ngay!

Ads
';
Advertisement