Giữa hỗn độn vô tận, một ngôi làng yên bình, xưa cũ đang chậm rãi lướt đi.
Nếu đến gần cổng làng nằm giữa hai luỹ tre già, có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bảng hiệu cũ kĩ, đã phủ bụi có khắc ba chữ:
Làng Vạn Cổ.
Trong làng, một nam tử trung niên đang tuỳ ý cho bầy lợn trước mặt ăn thảo mộc, ung dung nhàn nhã.
Ngửa đầu nhìn ra màn đen bên ngoài, y cất tiếng thở dài:
“Lạc Nam rất được, nhưng lại không được, haizz...”
Từ phía ngọn đồi xa xa, một lão già ung dung bước đến.
Nhìn động tác ung dung nhàn nhã, nhưng chỉ nửa bước chân đã xuất hiện phía trước bầy heo, đứng đối diện nam tử trung niên nở nụ cười:
“Lão phu cũng rất tiếc.”
Nếu có Lạc Nam ở đây, chắc chắn nhận ra lão nhân này chính là Thiên Cơ Tán Nhân, người mà mình từng có duyên gặp gỡ mấy lần.
Mà hiện tại, đồ đệ của Thiên Cơ Tán Nhân là Thiên Cơ Chi Nữ - Yến Linh đã đi theo phò tá hắn.
“Haha, Thiên Cơ Lão cũng cảm thấy vậy sao?” Nam tử chăn heo cười.
“Đương nhiên!” Thiên Cơ Tán Nhân nghiêm nghị gật đầu:
“Bất kể là tư chất, ngộ tính hay thiên phú của Lạc Nam đều phù hợp với tiêu chuẩn của chúng ta, nhất là hắn còn là nhân vật chưa từng làm trái với lương tâm của mình.”
“Khanh khách, nếu Lạc Nam tệ... Thiên Cơ Lão cũng đâu có đem đồ nhi bảo bối của mình đặt ở chỗ hắn.” Có tiếng cười trêu chọc truyền đến.
Chỉ thấy một phụ nhân diện mục bình thường, chân lấm tay bùn từ dưới ruộng lúa bước lên, trên đầu còn mang nón lá.
“Đáng tiếc, đồ vật kia lại không tán thành hắn.” Nam tử chăn heo cất tiếng thở dài.
Mấy người nghe vậy, ánh mắt cùng lúc hướng về xa xôi...
Ở nơi sâu nhất trong làng, một kiện trống cổ đang tỉnh lặng như ngủ say, vùi thân vào trong đất, chỉ để lộ phần mặt trống màu đồng cổ hiện ra.
Chỉ thấy ở giữa mặt trống điêu khắc một ngôi sao lớn với 14 cánh sao như đại diện cho mặt trời, xung quanh là các hoạ tiết tinh xảo và độc đáo, có hoạ tiết chủng tộc cổ xưa, có hoạ tiết động vật, có hoạ tiết kiến trúc, chúng nó liên kết với nhau tạo thành hình tròn, nổi bật trong đó là chim Lạc, chim Hồng... mang đậm nét văn hoá gần gũi với thiên nhiên, lại có sự huyền bí khó lường.
Bất Hủ Thần Vật.
Không sai, cái trống này chính là Bất Hủ Thần Vật.
Kể từ khi chủ nhân đời thứ nhất của nó là vị Bất Hủ Thần ngã xuống tại Chung Cực, kiện Bất Hủ Thần Vật hình trống này đã lâm vào ngủ say.
Những thuộc hạ dưới trướng của vị Bất Hủ đó đã tập hợp lại với nhau, thành lập nên Làng Vạn Cổ, mang theo cổ trống rong ruổi khắp hỗn độn, đi qua hàng nghìn thế giới... chỉ để tìm được người thứ hai đủ khả năng khiến cổ trống này thức tỉnh.
Nam tử chăn heo hai mắt khép hờ, nhớ lại thật nhiều năm về trước... lần đầu tiên thiếu niên họ Lạc kia bước qua ngôi làng, cổ trống đã nhẹ rung lắc sau vô số năm trầm lắng.
Khoảnh khắc đó từ trên xuống dưới Làng Vạn Cổ đều mừng rỡ như điên, nam tử chăn heo còn đích thân mời Lạc Nam vào làng để khảo nghiệm.
Nào ngờ Lạc Nam mở miệng từ chối, mà từ đó về sau... cổ trống này lại chưa từng phản ứng thêm một lần nào nữa.
Bất quá Làng Vạn Cổ từ đó đã bắt đầu chú ý đến Lạc Nam, âm thầm quan sát một quãng đường dài từ lúc còn là kẻ vô danh đến thời điểm tiến vào Thần Đạo.
Nhưng mà sau tất cả, cổ trống lại không động đậy thêm dù chỉ nửa phần, tiếp tục ngủ say như chết.
Điều này khiến người trong Làng Vạn Cổ tiếc hận, bọn hắn mỗi một người đều cực kỳ tán thưởng Lạc Nam, ấy thế mà cổ trống vẫn chưa vừa ý.
“Hây da, tầm mắt của Trống đại nhân cũng quá cao...” Thiên Cơ Tán Nhân vuốt râu thở dài:
“Lạc Nam là nhân vật kiệt xuất nhất mà chúng ta từng chứng kiến sau khi đã kinh qua hơn 1300 đại thế giới rồi.”
“Haha, lão già ngươi có điều không hiểu.” Có tiếng cười khàn khàn vang lên.
Chỉ thấy từ trong nhà sàn, một trung niên nhân mập mạp, đầu đầy tóc bạc, diện mạo vừa cương trực, vừa hoà ái bước ra.
“Lão đại!” Thiên Cơ Tán Nhân, nam tử chăn heo và phụ nhân đều cung kính chào hỏi.
Trung niên mập mạp này chính là người có thực lực mạnh nhất ở đây, Siêu Thần Viên Mãn, Trưởng Làng Vạn Cổ.
Những người trong làng thường gọi y với cái tên thân mật - Lão Đại.
“Có biết vì sao Trống tiền bối không nhận chủ dù Lạc Nam rất kiệt xuất không?” Lão Đại mỉm cười hỏi.
“Không biết!” Đám người lắc đầu.
Bọn hắn tuy đều là Siêu Thần, nhưng cũng không đủ tư cách thăm dò ý đồ của Bất Hủ Thần Vật.
Hiện tại đã rời xa Nguyên Giới, Lão Đại không tiếp tục che giấu nguyên nhân, ung dung nói rằng:
“Bất Hủ Thần Vật mỗi một vị đều tâm cao khí ngạo, duy ngã độc tôn... tự cho mình là nhất, sẽ không chấp nhận thờ cùng một chủ.”
“Thờ cùng một chủ?” Sắc mặt ba người kịch biến, mà không ít nhân vật khác trong làng đang vểnh tai nghe trộm cũng giật nảy mình.
Qua lời nói của Lão Đại, lý do mà Trống tiền bối không muốn nhận Lạc Nam là vì không muốn thờ cùng chủ?
Điều này chứng minh Lạc Nam đã có Bất Hủ Thần Vật trong tay.
Đây là tin tức động trời, Bất Hủ Thần Vật vậy mà xuất hiện ở Nguyên Giới, còn nhận Lạc Nam là chủ nhân.
Nghĩ lại cũng đúng, trong lịch sử Chung Cực từ cổ chí kim, chưa từng nghe nhân vật nào có được hai kiện Bất Hủ Thần Vật cùng một lúc cả.
Thì ra là như thế...
“Chẳng trách ban đầu Trống tiền bối đã thức tỉnh, nhưng sau đó lại tiếp tục ngủ say, bởi vì đã cảm nhận khí tức của Bất Hủ Thần Vật khác trên người Lạc Nam.” Nam tử chăn heo tiếc nuối thở dài:
“Xem ra làng chúng ta và hắn vô duyên.”
Lão Đại ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp ngập tràn kiên định:
“Không sao cả, hỗn độn vô tận... rồi sẽ có chủ nhân khác thích hợp hơn hiện thế.”
Toàn bộ Làng Vạn Cổ gật đầu.
Bọn hắn sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình, tìm kiếm người kế thừa ý chí của chủ nhân.
......
Vùng hỗn độn phụ cận Nguyên Giới...
“Chắc hẳn là thế giới này.”
Có chiến thuyền do từng khối khô lâu khổng lồ đúc thành, lặng lẽ xuất hiện.
Trên thuyền là một tên thanh niên diện mục tuấn lãng, khí độ phi phàm, thân khoác cẩm bào rực rỡ.
“Không uổng công đầu tư cái giá lớn cho Cảm Nguyên Sa Bàn!” Khoé miệng thanh niên hiện lên nụ cười tự tin, trên mặt không giấu được vẻ sung sướng.
Trên tay của y cầm một mặt bàn tròn, bên trong chứa đựng khung cảnh thu nhỏ của hỗn độn, ngoài ra còn có một mũi tên chỉ dẫn.
Nếu như nhìn kỹ, sẽ thấy đầu nhọn của mũi tên đang chỉ về hướng Nguyên Giới.
Cảm Nguyên Sa Bàn là thứ có thể cảm ứng được Thế Giới Bản Nguyên hoàn chỉnh giữa hỗn độn bao la.
Đương nhiên ở tình huống bình thường, Bản Nguyên sẽ dung hợp cùng Thế Giới của nó, Cảm Nguyên Sa Bàn sẽ không thể cảm ứng được.
Điều này đồng nghĩa Cảm Nguyên Sa Bàn chỉ kích hoạt khi có Bản Nguyên được Thế Giới của nó phóng xuất ra ngoài, cho người khác luyện hoá mà thôi.
Trong quá trình đối phương chưa thể luyện hoá được Thế Giới Bản Nguyên, Cảm Nguyên Sa Bàn chắc chắn cảm ứng được.
Thế nên tên thanh niên mới thành công tìm đến tận đây.
Hắn là một Thần Đạo Viên Mãn đến từ Chung Cực, đang trong quá trình săn lùng Thế Giới Bản Nguyên để đột phá Siêu Thần.
Không chỉ có hắn, mà không ít đại năng tại Chung Cực Giới cũng lựa chọn cách thức như vậy.
Khi bối cảnh của ngươi không được Bất Hủ quán đỉnh, không được Bất Hủ Thần Vật tương trợ... thì cách duy nhất để tiến vào Siêu Thần còn gì khác ngoài săn tìm Thế Giới Bản Nguyên vô chủ?
Đã mất gần ba trăm năm tìm kiếm khắp hỗn độn rồi, cơ hội rốt cuộc đã đến.
Ỷ vào xuất thân Chung Cực, thanh niên vô cùng ngạo khí, tên thổ dân đang luyện hoá Thế Giới Bản Nguyên ở đây chắc chắn không phải đối thủ của mình.
Chỉ cần quậy lớn một phen, ép hắn hiện ra và cướp đoạt là được.
“Phải nhanh chóng hành động, tránh có những kẻ khác chen vào cạnh tranh.”
Nghĩ đến đây, thanh niên trực tiếp điều động chiến thuyền, xông thẳng vào Nguyên Giới một cách ngang tàng, không kiêng nể gì cả.
Vừa mới hàng lâm, đứng giữa thiên không, thanh niên phóng thích khí tức của đại năng vô cùng dữ dội, cao giọng tuyên bố:
“Bổn thiếu Tru Hàn, từ giờ sẽ là chủ nhân của thế giới này, toàn thể đại năng ra đây chịu chết!”
Lời vừa nói xong, thanh niên cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng lắm.
Bởi vì khi thần thức quét qua, hắn phát hiện sinh linh ở cái thế giới này đang dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngốc đánh giá mình.
Thậm chí ngay cả những tiểu tu sĩ nho nhỏ cấp Thánh Vương, cấp Chí Tôn cũng đều biểu hiện khinh miệt.
Hết cách rồi, Nguyên Giới trước đó quét tan đại quân hỗn độn, sau đó còn cường thế tiêu diệt tất cả cường giả của Giới Điện... lại được chứng kiến trận chiến khoáng cổ tuyệt kim Đoạt Nguyên Chiến.
Thế nên lòng tin và niềm kiêu hãnh của mỗi một sinh linh ở Nguyên Giới cũng là cực cao, dù là một tiểu yêu thú hay một tiểu tu sĩ.
Đừng nói là một tên đại năng giáng lâm gây sự, dù là Bán Siêu Thần đích thân đến, tu sĩ Nguyên Giới vẫn không e ngại chút nào.
“Nghe nói ngươi muốn tìm tất cả đại năng ở đây?” Thanh âm hờ hững vang lên.
Lâm Tích trôi lơ lửng phía trước cốt thuyền của Tru Hàn.
“Không sai!” Tru Hàn cười gằn:
“Gọi tất cả ra đây thần phục, ngoan ngoãn dâng Thế Giới Bản Nguyên cho bổn thiếu.”
“Ngươi là ai nha?” Lâm Tích chớp chớp mắt.
“Trưởng lão của thế lực Siêu Thần - Thần Cốt Tông đến từ Chung Cực Giới!” Tru Hàn ngạo nghễ ngẩng đầu ưỡn ngực.
Vốn cho rằng sau khi nghe xong mình đến từ thế lực Siêu Thần ở Chung Cực, Lâm Tích sẽ biểu hiện sợ hãi, thậm chí sắc mặt kịch biến mới đúng.
Nào ngờ nàng chỉ nhẹ gật đầu: “Rất tốt!”
Theo sau đó, hai nghìn Thời Không Chi Môn mở ra, hai nghìn vị Lâm Tích từ bên trong đó ung dung xuất hiện.
Mỗi một người đều là đại năng, vây ở xung quanh cốt thuyền, che kín mọi ngõ ngách.
“Cái này...” Tru Hàn sắc mặt khẽ biến, một cảm giác hoang đường dâng lên đỉnh đầu, nuốt nước miếng:
“Tất cả chỉ là phân thân, muốn qua mặt bổn thiếu à?”
Tiên hạ thủ vi cường, Tru Hàn phẫn nộ vung tay chưởng ra:
“Vạn Cốt Hàn Băng Chưởng!”
Từ lòng bàn tay của hắn, một vạn ngọn Băng Cốt lạnh lẽo bắn ra.
Mỗi một thanh Băng Cốt đều do Băng Vĩnh Cửu đẳng cấp cao nhất kết thành.
Tru Hàn sở hữu Vĩnh Cửu Băng Cốt Thể, lại thêm tu luyện công pháp Siêu Thần Hạ Phẩm, hắn không tin mình sẽ bại ở thế giới này.
Hàng vạn thanh Băng Cốt phân chia đồng đều đâm về phía Lâm Tích, những nơi chúng nó bay qua, không gian đều đông cứng thành băng, lại còn chứa đựng quy tắc cực kỳ mạnh mẽ.
Có thể hành tẩu qua hỗn độn, lại thêm tự tin cướp đoạt Thế Giới Bản Nguyên, chiến lực của Tru Hàn đương nhiên không tầm thường chút nào.
Lâm Tích ánh mắt ngưng tụ, hai nghìn bản thể đồng loạt rút ra Tự Tại Song Thần Kiếm.
KENG KENG KENG KENG...
Kiếm khí tung hoành, thời không chồng chất, ngạnh kháng toàn bộ Băng Cốt nguy hiểm.
Răng rắc...
Thành công phá huỷ toàn bộ Băng Cốt, nhưng Tự Tại Song Thần Kiếm cũng kết thành băng, Quy tắc Băng hệ cực kỳ bá đạo tiếp tục lan tràn trên cánh tay của nàng.
Chưa dừng lại ở đó, Lâm Tích cảm giác được thông qua những quy tắc này, Băng Vĩnh Cửu thâm nhập cơ thể nàng, băng phong kinh mạch, xương cốt, thậm chí muốn đóng băng cả Thần Lực của nàng.
Lâm Tích đang định dịch không thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng, thì không gian xung quanh nàng cũng đang kết băng, định trụ nàng tại chỗ.
Công pháp Siêu Thần không dễ dàng phá giải như vậy.
“Chủ quan rồi!” Lâm Tích hơi đổi sắc mặt, nếu ngay từ đầu thi triển Tự Tại Hợp Nhất, dung hợp hai nghìn người vào nhau, sẽ không đến mức chật vật như vậy.
Hiện tại tất cả đều bị đóng băng, muốn dung hợp cũng không làm được.
“Khà khà, chết cho bổn thiếu!” Thấy Lâm Tích đang phải chống chọi với lực lượng của mình, Tru Hàn cười quỷ dị xông về phía nàng.
“Vĩnh Cửu Băng Ngục!”
Hai tay kết ấn, một toà Băng Ngục khổng lồ hình thành, bao trùm vạn dặm, muốn bao vây toàn bộ bản thể của Lâm Tích vào bên trong.
Có thể nhìn thấy, không gian bên trong Băng Ngục đều bị hoá thành băng vụn, sẵn sàng hoá băng và nghiền nát cả đại năng thành từng mảnh nếu như bị nhốt vào.
NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO...
Nhưng ngay lúc này, hơn mười tiếng rồng ngâm khủng bố vang lên.
Long Ngữ hoà cùng các loại Tổ Long Lực dung hợp với Hỗn Độn Long Lực oanh tạc dữ dội, xuyên thủng bầu trời, bắn vào Vĩnh Cửu Băng Ngục đang trấn xuống.
ĐÙNG...
Vĩnh Cửu Băng Ngục nổ tung thành toái phiến.
“Làm sao có thể?” Tru Hàn không dám tin ở thế giới này lại có kẻ phá được Băng Cốt Vĩnh Cửu của mình.
“Hừ!” Tiểu Thiên Ý hai tay chống nạnh, xem ngươi còn dám kiêu căng.
“Vô Hạn Thiên Hà Quyền!”
Còn chưa kịp định thần, thân ảnh Lạc Long Nhi như đạn pháo xông thẳng đến Tru Hàn, ba vạn đan điền hoá thành Thiên Hà chói lọi, toàn bộ sức mạnh hội tụ vào nắm tay tung ra một quyền.
Cảm giác được nguy hiểm, Tru Hàn ngửi thấy mùi vị không đúng:
“Đại năng thế giới này sao lại mạnh như vậy?”
Không dám chủ quan nữa, Vĩnh Cửu Cốt Băng Khiên ngưng tụ trước mặt, nghênh đón một quyền dữ dội.
OÀNH...
Quyền kình nổ tung, Tru Hàn liên tục lùi về phía sau, mặt khiên xuất hiện vết nứt.
Đang suy nghĩ bước tiếp theo nên hành động như thế nào, một cảm giác dựng cả tóc gáy khiến Tru Hàn lập tức quay người.
Từ phía sau, Đế Lạc hờ hững nhìn lấy hắn.
Hỗn Độn Cửu Long Thương gào thét, một thương cuồng bạo đâm ra, Cửu Long giương nanh múa vuốt.
Thương ảnh đầy trời, cuồng long đồ sát.
“Không xong!” Tru Hàn vội vàng triệu hoán Bán Siêu Thần Binh - Vĩnh Cửu Băng Cốt Mâu.
Một mâu đâm ra, băng phong vạn lý, chín con Hỗn Độn Long đều ngưng kết như tượng băng giữa bầu trời.
KENG!
Mâu đối với thương, không gian sụp đổ... Đế Lạc và Tru Hàn đều lùi về phía sau.
“Kẻ này không tầm thường!” Đế Lạc nheo mắt, chẳng lẽ đại năng ở Chung Cực đều là tồn tại mạnh mẽ như vậy?
Mà lúc này, Đạo Hoả của Cổ Nhật Cơ đã thành công giúp Lâm Tích thoát khỏi trạng thái băng phong.
“Tự Tại Hợp Nhất!”
Hai nghìn bản thể dung hợp, Lâm Tích thi triển toàn lực, Tự Tại Song Thần Kiếm điên cuồng bổ ra.
“Hỗn Độn Thần Thế!” Đế Lạc cường hoành lao đến, Siêu Thần Tinh Huyết mở ra giữa trán nàng.
“Ta cũng muốn chơi!” Lạc Sương đằng đằng chiến ý bay lên, toàn thể quân đội bên trong đan điền bạo phát sức mạnh.
“Còn có ta!” Hoài Khánh không chịu kém náo nhiệt, Vô Cực Long Thế đã sẵn sàng, Thất Long Quy Tụ, Mãnh Long Kiếm thô bạo nện ra.
Hương Trà ngáp một tiếng, tiện tay vung lên...
Ùn ùn ùn...
Biển mây đen kịt kéo về, vô tận Kiếp Lôi hoá thành Lưỡi Tầm Sét giáng xuống...
“Còn có ta...” Chúng nữ đại năng lần lượt xuất chiêu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất